Chương 15: Chiêu Đệ Giả Ngu 1

Trên đường trở về của Lưu Dương và Chung Kiến Quốc, Lưu Dương có hỏi chuyện trong nhà của Chung Kiến Quốc. Chung Kiến Quốc có nói một hai câu. Lưu Dương cũng có thái độ hài lòng với Chung Kiến Quốc, cũng không quên chuyện Chung Kiến Quốc đã kết hôn một lần rồi, còn có ba đứa con nhỏ, sợ người đàn ông lão luyện Chung Kiến Quốc này lừa gạt nhà Tống Chiêu Đệ bọn họ, đi tới trong viện liền nhìn về phía mẹ mình ra hiệu, bảo bà để ý một chút.

Dương thị lo lắng hai cháu trai đang ngủ trưa đột nhiên tỉnh lại, mà giờ chạy tới gian nhà chính thì không tốt, dứt khoát lấy một cái ghế ngồi ở cạnh cửa nhà, ánh mắt nhìn vào phía trong phòng, lỗ tai dựng đứng để lắng nghe tình hình đang diễn ra trong nhà chính.

Tống Chiêu Đệ bảo anh rể Lưu Dương đang đứng lờn vờn ở bên cạnh rời đi, ngồi đối diện với Chung Kiến Quốc, nhìn Chung Kiến Quốc, hành động tự nhiên hào phóng, không có chút dúm dó nào.

Chung Kiến Quốc mạc danh cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhất thời lại không nghĩ ra là kỳ quái ở chỗ nào, liền nói: "Em khỏe, tôi gọi là Chung Kiến Quốc."

"Yêm tên là Tống Chiêu Đệ." Tống Chiêu Đệ nói, " Anh rể Yêm mới vừa nói chuyện với anh."

Chung Kiến Quốc gật đầu: "Đúng vậy. Anh khỏe, Tống đồng chí."

"Anh khỏe, Chung đồng chí." Tống Chiêu Đệ nói, " Anh rể Yêm còn nói gì với anh không?"

Trong lòng Chung Kiến Quốc nghĩ, anh rể cô nói cha mẹ cô đã đi chấm công điểm, trong nhà chỉ có một mình cô và mẹ của anh ta, anh ở bên cạnh chưa nói một câu, ngược lại là muốn nghe ngóng chuyện gia đình nhà tôi thật rõ ràng: "Hai chúng tôi chỉ tùy tiện nói chuyện với nhau thôi, cũng không nói gì nhiều."

" Vậy anh muốn biết cái gì?" Lưu Linh không quen không biết anh ta, nguyên chủ cũng không quen không biết anh ta, cho nên Tống Chiêu Đệ mới không biết ở cái thời đại này người muốn thân cận với nhau thì nên nói cái gì, " Cho dù anh hỏi cái gì, yêm biết đều sẽ nói cho anh."

Dương thị chau mày, Chiêu Đệ sao một câu là yêm, hai câu là yêm? Ngày trước, hôm nào cũng dạy bọn họ đem danh xưng "Yêm" đổi thành "Tôi" . Còn cái gì mà đều nói cho Chung Kiến Quốc? Nha đầu này chẳng lẽ là vừa khóc đến ngốc rồi.

"Chiêu Đệ à, trước tiên cứ để cho Chung đồng chí uống ngụm nước đã." Dương thị chống quải trượng đứng lên, nhìn về phía Tống Chiêu Đệ mà ra hiệu bằng ánh mắt, ý bảo cô ra chỗ này với bà.

Tống Chiêu Đệ giả vờ nhìn không hiểu ý cảnh cáo của Dương thị, " Thím Thẩm, yêm đang nói chuyện cùng Chung đồng chí, có chuyện gì chờ về sau rồi lại bàn ha."

"Không sao đâu." Chung Kiến Quốc nghiêng đầu hỏi, " Thím Thẩm, phải làm gì, cháu giúp thím."

Dương thị xua tay: "Cậu cứ ngồi đi, đừng đứng lên. Yêm chính là nhìn Chiêu Đệ một câu tiếp một câu, cũng không giục cậu uống ngụm nước, tôi là muốn nhắc nhở con bé đừng có không hiểu chuyện như vậy."



"Không sao, cháu không khát." Chung Kiến Quốc cười nói, "Người không trách đến buổi chiều cháu mới tới là tốt rồi."

Tống Chiêu Đệ: "Sao anh tới trễ như vậy?"

Chung Kiến Quốc hô hấp cứng lại, ngượng ngùng nói: "Phía đông cũng có một thôn Tống, tôi cho là ở bên kia, đến bên kia mới biết thôn Tống nhỏ ở phía tây, đi sai đường nên mới bị trì hoãn đến tận bây giờ."

"Nói như vậy là anh còn chưa có ăn cơm?" Tống Chiêu Đệ hỏi.

Chung Kiến Quốc: "Bình thường buổi trưa tôi hay ăn trễ, vào lúc này cũng không thấy đói lắm."

" Buổi trưa, Yêm có làm bánh ngô, nếu anh không chê, yêm sẽ đi lấy cho anh ăn nhé." Tống Chiêu Đệ nói.

Thật ra, 7 giờ sáng, anh ta đã bắt xe đi tới thôn Tống nhỏ, nhưng phải chuyển qua mấy trạm mới xuống được thị trấn Hồng Nhai, xong lại phải đi nhiều đường ngoằn nghèo, đến buổi chiều mới tới được đây, nên dù là người lớn khoẻ mạnh cũng sẽ cảm thấy đói.

Chung Kiến Quốc rất muốn nói là mình không chê. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ra tới cửa, lại còn buổi chiều mới tới, Nếu lại dùng cơm tại Tống gia, nhìn sao cũng thấy không ổn, nuốt nước miếng, nghĩ một đằng nói một nẻo nói: "Không cần, tôi thật sự không thấy đói."

Tống Chiêu Đệ liếc anh ta một cái, coi là thật nên cũng không nhúc nhích: " Vậy yêm liền không đi. Yêm nghe dì họ nói anh là Thiếu tá?"

Chung Kiến Quốc nói ra miệng liền hối hận bản thân giả vờ khách khí, nghe vậy dừng một chút rồi nói: " Mẹ kế của tôi nói với em như vậy?"

"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào Chung Kiến Quốc, không vuột mất bất kỳ biểu lộ gì trên mặt của anh ta, thuận miệng bịa chuyện, "Còn nói tiền lương mỗi tháng của anh được một trăm tám mươi khối tiền, còn là một sinh viên sĩ quan, rất là lợi hại."

Chung Kiến Quốc há miệng một cái: ". . . Bà ta còn nói gì?"

"Chẳng lẽ là dì ấy lừa gạt yêm?" Sắc mặt Tống Chiêu Đệ chợt biến, giả vờ muốn tức giận.

Chung Kiến Quốc: "Cũng không tính là lừa gạt em. Hai năm liền tôi chưa trở về nhà, chỉ gửi cho anh cả mấy phong thư, mẹ kế cũng không rõ tình huống của tôi. Hai năm trước, bên trên đã thủ tiêu chế độ cấp bậc rồi."