Chương 54

“Tôi có đồ quên ở trường học, tôi quay lại lấy một chút, chị cứ đi trước đi”

Thẩm Kỳ ngồi trên xe đạp, đợi Dung Thiển đi tới cửa mới nói với cô. Dung Thiển lúc đầu còn chưa kịp phản ứng theo bản năng nói một tiếng: “Được”

Nhưng chờ Thẩm Kỳ quay xe đi, Dung Thiển mới bất giác phản ứng lại, chỉ là lúc cô muốn ngăn cản cậu đã muộn rồi, Thẩm Kỳ giống như thiếu niên dư thừa sức lực, trong nháy mắt đã đạp xe đi mất, không thấy bóng dáng.

Dung Thiển đau đầu đỡ trán ảo não nói: “Tiểu tử này, không có việc gì sao lại thông minh như vậy?”

Dung Thiển không cần đoán cũng biết, Thẩm Kỳ quay lại nhà hàng tìm Lục Tuyên cùng Lâm Phong, cũng biết đầu óc tiểu tử kia suy nghĩ nhiều, cô phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, như vậy cậu mới không nhìn ra cô đang lừa cậu.

Hơn nữa, càng quá đáng chính là, Thẩm Kỳ vì đẩy cô ra, thế nhưng một đường giống như người không có việc gì chậm rãi đưa cô trở về.

Dung Thiển hoài nghi sâu sắc năng lực nghiệp vụ của mình đang giảm xuống, xem ra không nên sống cuộc sống an nhàn quá lâu, sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến chỉ số thông minh của phán đoán của bản thân.

Sau khi ý chí chiến đấu được kích hoạt, Dung Thiển nhiệt huyết hăng hái chạy lên lầu, kết quả một khắc nhìn thấy cửa phòng mở rộng, toàn thân Dung Thiển trong nháy mắt như bị giật điện, đồng tử bỗng dưng co rút lại, cả người cô đều cứng đờ.

Trong phòng…có người!

Trong phòng không bật đèn, nhưng đèn cầu thang sáng sủa, hơn nữa trăng đêm nay rất sáng, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, tình cảnh trong phòng đều có thể thấy rõ ràng.

Người đàn ông cúi đầu ngồi trên sô pha, tư thế ngồi thả lỏng, cởϊ áσ vest vắt trên tay vịn sô pha, hai tay tùy ý đặt lên đùi, trong đó một tay cầm điếu thuốc, chấm đỏ thiêu đốt trong bóng đêm đặc biệt bắt mắt.

Một ly thủy tinh trên bàn được coi là gạt tàn, từ số lượng tàn thuốc không khó để nhận ra, người hút thuốc đã ngồi chờ trong một thời gian dài.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, Dung Thiển đứng ở cửa đối mặt với anh ta.

Trong bóng đêm mờ nhạt, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông bao phủ một tầng sương mù sâu không thấy đáy, vết sẹo trên mặt phảng phất như đang hướng về cô ra hiệu cái gì đó.

Sắc mặt Dung Thiển trầm xuống, tuy rằng đã tưởng tượng qua nhiều lần, nhưng Dung Thiển vẫn không nghĩ tới, cô sẽ gặp lại ông theo cách này.

Ông ta là ba của Thẩm Kỳ, Thẩm Trì.

Bên nhà hàng, Lục Tuyên và Lâm Phong vừa nói vừa cười từ trong nhà hàng đi ra, hai người lúc đầu chưa phát hiện nhưng chưa đi được mấy bước hai người đột nhiên dừng lại.

Hai người thong thả quay đầu, liền nhìn thấy Thẩm Kỳ hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào tường đang đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Khó trách họ bỗng nhiên có loại cảm giác hàn ý từ sau lưng, quả nhiên là do Thẩm Kỳ.

“Nói chuyện phiếm?”

Đôi môi mỏng của Thẩm Kỳ khẽ mở ra, rõ ràng là giọng điệu thờ ơ, nhưng Lục Tuyên và Lâm Phong đều cảm giác được một loại áp lực vô hình đến từ thiếu niên mười sáu tuổi gầy gò.

Tuy Dung Thiển đã dặn dò bọn họ đừng nói cho Thẩm Kỳ, nhưng hai người không chịu nổi thẩm vấn của Thẩm Kỳ, vẫn là tự động thẳng thắng khai báo.

“Joseph đã đưa đám đàn em của mình đến nhà hàng, chuẩn bị để gây rối cho cậu” những lời này cũng là Lâm Phong đã nói với Dung Thiển.

Sự khác biệt duy nhất là thay chữ “cậu” thành “Thẩm Kỳ” mà thôi.

Lúc ấy sở dĩ Lâm Phong vội vàng chạy đến nhà hàng như vậy, là vì muốn Thẩm Kỳ chạy ra ngoài trốn một chút, kết quả phát hiện Dung Thiển tới đây làm việc giúp cậu, nếu Thẩm Kỳ không có ở đây, vậy Lâm Phong cũng không có gì phải lo lắng.

Kết quả Lâm Phong không nghĩ tới, Dung Thiển lại cố chấp biết được có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng không còn cách nào chỉ có thể nói thật.

Ngay từ đầu Lâm Phong không có ý định nói cho Dung Thiển biết, vì sợ cô sẽ sỡ hại, ngờ đâu Dung Thiển sau khi biết được chuyện, hành động làm ra làm cho Lâm Phong thiếu chút nữa kinh hãi rớt cằm.

Nhưng trước khi giải thích Dung Thiển đã làm gì, Lâm Phong hỏi Thẩm Kỳ một chuyện.

“Thẩm Kỳ, cậu nhớ rõ cách đây không lâu tôi có nói với cậu, Joseph sẽ dẫn người chặn đánh cậu trên đường về nhà, nhưng kết quả bởi vì không biết bị ai đánh mà không tới được, cậu còn nhớ rõ chuyện này chứ?”

Thẩm Kỳ gật đầu: “Vẫn nhớ rõ” Cậu cơ bản đã đoán được điều gì đó.

Lâm Phong biểu cảm rất khoa trương nói: “Cậu có tin được không? Joseph vậy mà bị cô ấy đánh”

“Ừm, tin được” Thẩm Kỳ rất bình tĩnh.

Lâm Phong vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ, sau đó giơ ngón tay cái lên nói một chữ: “Phục!”

Thật ra nghiêm khắc mà nói, Dung Thiển cũng không làm gì.

Sau khi nhóm của Joseph đến, có nhân viên phục vụ tiến đến tiếp đón, bọn họ cố ý gây khó dễ.

Thẳng đến khi Dung Thiển ném một quyển thực đơn lên bàn bọn họ, một đám người mới dừng lại.

Dung Thiển lúc ấy kéo ghế đi qua, sau khi ngồi xuống thì vắt chân lên, ánh mắt sắc bén cảnh cáo đảo qua từng người, toàn bộ quá trình chỉ nói một câu: “Hoặc là gọi đồ ăn, hoặc là biến”

Tư thế kia không biết nhìn vào còn tưởng rằng cô là đại ca của ban xã hội đen nào đó.

Vết sẹo lần trước bị Dung Thiển đánh vẫn còn, không dám làm bậy, thành thành thật thật gọi mấy đĩa thức ăn, không ăn được mấy miếng liền mặt mày xám xịt bỏ chạy.

“Sau đó thì sao?”

Thẩm Kỳ không cho rằng Dung Thiển sẽ vì loại chuyện này mà giấu diếm cậu. Lâm Phong vốn muốn lừa cậu qua ải, phát hiện một chút cũng không giấu được chỉ có thể thành thật tiếp tục khai báo.

“Trong đám đàn em Joseph mang đến, có một gã mập mạp, lúc trước cạy khóa cửa nhà cậu”

Một câu đơn giản Thẩm Kỳ liền hiểu.

Dung Thiển đã bị cậu liên lụy tới.

Bên cạnh căn hộ đường Rowe, Dung Thiển đứng trước cửa sổ, nhìn Thẩm Trì dưới lầu lên một chiếc xe màu đen, thẳng đến khi chiếc xe rốt cuộc không nhìn thấy nữa, Dung Thiển mới thu hồi ánh mắt.

Cô quay đầu nhìn ly nước chứa đầy tàn thuốc trên bàn một cái, sau khi ngửi thấy mùi thuốc, Dung Thiển quyết đoán mở tất cả cửa sổ trong phòng ra cho thông gió.

Tàn thuốc lá, cùng với ly nước đã bị cô ném vào thùng rác dưới tầng.

Nhưng mặc dù như thế, Dung Thiển vẫn lo lắng khi Thẩm Kỳ trở về có thể ngửi ra mùi thuốc lá còn sót lại trong không khí.

Kết quả đang suy nghĩ nhập tâm liền nghe thấy tiếng phanh xe gấp gáp dưới lầu, Dung Thiển biết là Thẩm Kỳ trở về.

Dung Thiển nghiêm túc nghĩ, nếu Thẩm Kỳ nhận ra, cô liền thành thật nói cho cậu biết rằng Thẩm Trì đã ghé qua.

Vì thế sau khi chuẩn bị tâm lý xong, Dung Thiển ngồi chờ Thẩm Kỳ vào nhà. Kết quả chờ nữa ngày cánh cửa cô cố ý khép hờ vẫn không bị đẩy ra.

Dung Thiển vẻ mặt nghi hoặc, người đâu? Thẩm Kỳ sẽ không chơi trốn tìm với mình chứ?

Dung Thiển đi qua mở cửa, không thấy người, cô đi theo cầu thang xuống, rất nhanh ở đầu cầu thang lầu hai liền nhìn thấy cậu.

Dung Thiển đang định hỏi tại sao cậu không lên phòng mà ngồi ở đây, lời nói còn vừa đến bên miệng, Dung Thiển bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt cô bỗng dưng biến đổi, bước nhanh về phía cậu.

Trạng thái của Thẩm Kỳ rất tệ. Cậu ngồi dựa vào tường, một tay ấn đầu, mi tâm nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh trên trán làm cho cậu như vừa mới từ trong nước vớt ra, hô hấp dồn dập đôi môi trắng bệch đều bị cậu cắn đến chảy máu.

Dung Thiển tuy rằng biết di chứng của cậu là đau đầu, nhưng đây là lần đầu Dung Thiển bắt gặp Thẩm Kỳ phát tác đau đầu, cô không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.

“Thẩm Kỳ, em sao rồi? có nghe chị nói gì không?”

Dung Thiển nâng cậu dậy, Thẩm Kỳ rất suy yếu cả người một chút sức lực cũng không có, trọng lượng toàn thân cơ hồ đều đặt trên người cô.

“Hô, Hô…”

Hô hấp của Thẩm Kỳ rất nặng, đầu tựa vào vai Dung Thiển, khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp phản phất như phun ra bên tai Dung Thiển.

Điều này làm cho lỗ tai mẫn cảm của Dung Thiển cực kỳ ngứa, dưới chân trực tiếp mềm nhũn, khí lực cũng không còn, một người không đứng vững, bị Thẩm Kỳ áp đảo dưới thân.

Không gian cầu thang vốn rất chật hẹp, hai người chiếm một cái, Dung Thiển chỉ cảm thấy không khí đều mỏng manh,

Dùng hết sức chín trâu mười hổ nâng Thẩm Kỳ lên một lần nữa, Dung Thiển nói chuyện với cậu: “Thẩm Kỳ, em đừng hít thở bên tai chị nữa, chị sợ ngứa, em ngoan nghe lời một chút, cúi đầu xuống, chị rất nhanh liền đỡ em về phòng, được không?”

Dung Thiển và Thẩm Kỳ thương lượng tốt, cũng không biết Thẩm Kỳ nghe rõ hay đã ngất đi, tóm lại cậu quả thật cúi đầu xuống.

Dung Thiển đỡ cậu lên lầu, sau khi vào phòng liền đỡ cậu nằm xuống, Dung Thiển vội vàng mở ngăn kéo, một bên hỏi cậu: “Thuốc đau đầu ở đâu? Có được để trong ngăn kéo không?”

“Có” Thẩm Kỳ trả lời rất nhẹ.

Dung Thiển tìm được thuốc trong ngăn kéo thứ hai, sau khi mở hộp thuốc ra cô lại vội vàng ra khỏi phòng, vào bếp tìm nước.

Thẩm Kỳ đau đầu muốn nứt ra, cậu cắn chặt răng cố nén, cậu muốn mở mắt ra, nhưng tầm mắt lại mơ hồ, Thẩm Kỳ dứt khoát nhắm mắt lại, trong bóng tối, âm thanh Dung Thiển trở nê đặc biệt rõ ràng.

Cậu nghe được tiếng Dung Thiển rầm rầm nói chuyện từ bên ngoài phòng truyền vào.

“Nước đâu? Tại sao không có nước trong ấm đun nước?”

“Nhanh lên, đun sôi một ít nước, này! Làm thế nào để tắt nước ở vòi vậy? Sớm không ngừng, muộn không ngừng, thật sự là tức chết”

Thẩm Kỳ bởi vì đau đầu đến không muốn sống, nghe được âm thanh của Dung Thiển, cảm giác được sự an tâm đã lâu không có, bất tri bất giác liền mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Nhiều năm sau, khi Thẩm Kỳ nhớ tới ngày hôm nay, rất nhiều chi tiết đều quên mất, nhưng có hai chuyện, Thẩm Kỳ ấn tượng sâu sắc.

Ví dụ kể từ hôm đó, Dung Thiển có thêm một thói quen nấu nước mỗi đêm để đổ đầy ấm nước.

Ví dụ như Thẩm Kỳ nhớ kỹ lỗ tai Dung Thiển rất mẫn cảm, cô rất sợ ngứa.

Chương 31: Sợ chị khóc

Dung Thiển mang ghế vào phòng Thẩm Kỳ, ngồi canh chừng cậu ngủ cả đêm, giữa chừng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Buổi sáng khi tỉnh lại, phát hiện trên người được đắp áo khoác của Thẩm Kỳ.

Dung Thiển ngẩng đầu nhìn, trên giường không có ai, cô sờ chăn một chút, vẫn còn nhiệt độ lưu lại, phòng tắm lúc này truyền đến tiếng nước ào ào, Thẩm Kỳ đang ở bên trong.

Dung Thiển duỗi thắt lưng, nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng, vì vậy cô quyết định nấu một bữa sáng cho Thẩm Kỳ.

Đổ dầu vào chảo, bật lửa lớn, chảo dầu nóng bắt đầu bốc khói trắng, Dung Thiển cầm một quả trứng gà tìm một vị trí thích hợp, đập vào trong chảo.

Kết quả “ba” một tiếng dầu bắn lên, Dung Thiển sợ tới mức trốn về phía sau thật xa, trên tay cầm xẻng, mắt thấy trứng sắp bị cháy, cô muốn đi qua lật mặt trứng lại, kết quả dầu vẫn đang sôi bắn tung tóe như đang phát ra cảnh cáo với cô. Dung Thiển trong lúc nhất thời luống cuống tay chân không biết làm gì.

Đúng lúc này, một bàn tay hướng về phía Dung Thiển, cầm lấy cái xẻng trên tay cô.

Một mùi hương trong lành bao trùm lấy cô, Dung Thiển ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Kỳ vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nước.

Cậu thuần thục vặn nhỏ lửa lại, cầm lấy chảo lên vừa lắc chảo vừa cầm xẻng đẩy một cái, quả trứng nhẹ nhàng được lật mặt qua.

Gương mặt Dung Thiển khϊếp sợ, cô vỗ tay khen ngợi: “Thật lợi hại”

Thẩm Kỳ mặt không đổi sắc, đem một phần trứng đã bị cháy đen xẻng ra ngoài, lại đổ dầu vào chảo một lần nữa, một tay gõ trứng, một tay bưng chảo, rất thuần thục, lưu loát, không một động tác thừa.

Dung Thiển nhịn không được lộ ra vẻ mặt si mê, cô phát hiện cho dù đã tiếp xúc với cậu trong một thời gian dài, Thẩm Kỳ vẫn luôn có biện pháp làm cô phải bất ngờ đến chói mắt.

Ví dụ như hiện tại, cậu mặc áo sơ mi trắng thoải mái, hay tay áo xắn lên lộ ra cánh tay gầy gò, khớp xương rõ ràng, bàn tay thon dài lại trắng nõn, làm cho người khác ảo tưởng cảm giác khi nắm lấy.

Thẩm Kỳ hẳn là rất vội vàng, đầu tóc rối bời dùng khăn lung tung lâu khô liền đi ra, rõ ràng lộn xộn không có quy luật nhưng thoạt nhìn giống như được tỉ mỉ thiết kế qua, là cố ý tạo ra nét đẹp lộn xộn này sao.

Quả nhiên, người đã đẹp sẵn, mặc trang phục gì cũng đẹp, giống như một hoàng tử luôn có khí chất thu hút trong mình.

“Đĩa”

“Hả?”

Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn cô: “Cái đĩa”

A! Dung Thiển lấy lại tinh thần, vội vàng lấy đĩa cho cậu.

Phát hiện mình thế mà lại nhìn Thẩm Kỳ đến thất thần, Dung Thiển thầm mắng một tiếng đúng là không có tiền đồ.

Bất quá vừa nghĩ đến sau này cậu chiếm được trái tim của hàng ngàn cô gái, nổi tiếng khắp thế giới, Dung Thiển lại cảm thấy mình nhất thời bị cậu mê hoặc, nhưng căn bản là không thể cưỡng lại mị lực từ Thẩm Kỳ.

Nhưng một người như vậy, sau đó ở trong dòng sông dài của lịch sử bị mất tích không một dấu vết.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dung Thiển đều ảm đạm xuống, tương lai Thẩm Kỳ rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

Cậu ấy có thật sự đã chết không?

Thẩm Kỳ có sở thích sạch sẽ, sau khi nấu bữa sáng xong phải lập tức rửa sạch chảo dưới vòi nước, vừa định đưa bữa sáng cho Dung Thiển mang ra ngoài, trong lúc ngước mắt nhìn thấy cô, Thẩm Kỳ đột nhiên kích động ném chảo xuống.

Âm thanh chảo tiếp đất vang lên ầm ỷ, Dung Thiển từ trong tâm tình sa sút lấy lại tinh thần, không rõ nguyên nhân nhìn Thẩm Kỳ.

“Sao chị lại khóc?” Giọng điệu Thẩm Kỳ lộ rõ vẻ khẩn trương.

Dung Thiển giật mình, cô khóc? Giơ tay lau mắt, một mảng ướt đẫm, cô thật sự khó rồi. Tại sao cô có thể khóc?

Dung Thiển lung tung lau nước mắt, cười nói với Thẩm Kỳ: “Không có việc gì, vừa rồi bị dầu bắn đau nên mới rơi nước mắt”

“Để tôi xem một chút” Thẩm Kỳ nói xong liền đến kiểm tra tay cô, quả nhiên có mấy chấm đỏ do bị dầu bắn tung tóe trúng vào.

Thẩm Kỳ nhíu mày: “Tôi đi lấy thuốc trị bỏng”

“Không sao đâu, lát nữa là hết thôi” Dung Thiển ngăn cản cậu, đây chỉ là một cái cớ tùy tiện lấy mà thôi, nếu lúc nảy Thẩm Kỳ không kiểm tra, cô cũng không biế mình bị dầu bắn vào tay.

Thẩm Kỳ nhíu mày nhìn cô: “Thật sự là bởi vì bị dầu nóng đến mức khóc sao?”

“Đúng vậy, em không biết chứ chị cực kỳ sợ đau” Giọng Dung Thiển phấn chấn lên, nhưng lông mày Thẩm Kỳ vẫn nhíu chặt như cũ, cậu nhìn cô nói: “Vậy đánh nhau có đau không?”

Dung Thiển biết cậu đang nói đến vấn đề gì, cô liền chen vào nói bằng giọng trêu đùa: “Đánh và bị đánh không giống nhau, bị đánh sẽ đau, cho nên không muốn bị người ta đánh phải luyện tập thân thủ thật tốt, nói đi thì cũng nói lại, chị đây không phải là đánh nhau mà phải gọi là tự vệ chính đáng mới đúng”

Thẩm Kỳ im lặng không lên tiếng, nửa ngày sau mới nói với Dung Thiển: “Sau này muốn ăn cái gì thì nói với tôi, không cần tự mình xuống bếp”

“Không phải chị muốn ăn, là chị muốn làm cho em ăn”

Dung Thiển thuần túy nói thật, hơn nữa cô cũng không cảm thấy những lời này nói ra có gì không đúng. Nhưng Thẩm Kỳ sau khi nghe xong thì tai đỏ lên, khóe miệng cong lên không che được ý cười mừng thầm của cậu.

“Tóm lại, sau này chị ít vào phòng bếp lại đi” Thẩm Kỳ thâm trầm dặn dò.

Dung Thiển cười nói: “Là sợ chị sẽ bị dầu bắn lần nữa sao?”

Thẩm Kỳ chăm chú nhìn vào mắt cô, thốt ra ba chữ: “Sợ chị khóc”

Dung Thiển sửng sốt một chút, thật là người tốt, thiếu chút nữa bị cậu mê hoặc rồi!

Cuối cùng, Thẩm Kỳ vẫn bôi thuốc bỏng cho cô.

“Lục Tuyên lần đó nữa đêm cõng em đến bệnh viện, là vì em bị tái phát đau đầu sao?”

Sau khi ăn xong bữa sáng, Dung Thiển đứng ở cửa phòng bếp, Thẩm Kỳ chuyên tâm rửa chén, đầu cũng không ngẩng lên, nghe Dung Thiển hỏi như vậy, cậu mới trả lời: “Cứ coi là vậy đi”

“Cứng miệng” Dung Thiển bật cười lắc đầu, tiểu tử miệng vừa cứng lại còn ngạo kiều: “Chị nghe cậu ta nói, sắp tới Giáng Sinh, trường cho nghỉ 20 ngày, em bắt đầu nghỉ từ hôm nay sao?”

“Hoa Kỳ không giống như trong nước, không có kỳ nghỉ hè và kỳ nghỉ đông, các trường đại học bình thường được nghỉ ba tháng vào tháng 4 vào tháng 6, giáng sinh được nghỉ 20 ngày.

“Ừm”

“20 ngày này có kế hoạch gì không?”

Thẩm Kỳ rửa sạch cái đĩa cuối cùng mới quay đầu nhìn Dung Thiển, cô dựa lưng vào khung cửa, đang gặm một quả táo, cô rất thích táo nhất là loại căn vào giòn rụm.

Đối với cô, gặm táo giúp tập trung suy nghĩ, các đồng nghiệp xung quanh cô đều dựa vào thuốc lá để lấy lại tinh thần, cô thì không thích mùi thuốc lá, hít vào cũng không tốt cho sức khỏe.

Thẩm Kỳ rất ít khi nghe cô nhắc tới chuyện của mình, lúc ấy vừa nghe xong lập tức hỏi đồng nghiệp của cô cũng là khách du hành thời gian không gian sao? Kết quả cô lại tùy tiện lái sang một chủ đề khác.

Thẩm Kỳ rất tò mò thân phận của cô, nhưng Dung Thiển lần nào cũng có thể tìm cớ hoặc lấy chuyện khác làm gián đoạn câu hỏi của cậu, dần dần Thẩm Kỳ cũng không hỏi tới nữa.

“Có gì trên mặt chị sao?” Thấy cậu cứ nhìn cô mà không nói lời nào, Dung Thiển theo bản năng sờ sờ mặt.

Thẩm Kỳ lắc đầu, đang chuẩn bị nói gì đó, bên ngoài lúc này truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Hai người liếc nhau một cái, vì phòng ngừa vạn nhất, Dung Thiển đang muốn đi trốn, chợt nghe thấy người gõ cửa sốt ruột hô: “Thẩm Kỳ! Cậu có nhà không?” Âm thanh này là của Lục Tuyên.

Thẩm Kỳ đi ra mở cửa, Dung Thiển đi theo phía sau cậu, cửa vừa mở ra, liền thấy Lục Tuyên thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi hỏi Thẩm Kỳ: “Thẩm Kỳ cậu thấy Trần Thi Ý không? Thấy cô ấy lúc nào?”

Thẩm Kỳ lắc đầu: “Không có”

“Trần Thi Ý? Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy vậy?” Dung Thiển quan tâm hỏi một câu.

Lục Tuyên hoảng hốt cả đường đến đây, trong lòng lo lắng không chịu được, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Kỳ cùng Dung Thiển, không biết sao bỗng nhiên giống như tìm được chỗ dựa, theo bản năng muốn ỷ lại vào bọn họ.

Cậu ta hít một hơi để mình bình tĩnh lại: “Đêm qua cô ấy cả đêm không về ký túc xá, nghe bạn học của cô ấy nói rằng, chiều hôm qua sau khi cô ấy tan học thì ra khỏi trường, sau đó không thấy trở về”

Dung Thiển nhìn Thẩm Kỳ một cái, sau đó liền vẫy vẫy tay với Lục Tuyên, ý bảo cậu vào nhà rồi nói rõ ràng.

Theo lời Lục Tuyên mấy ngày trước Trần Thi Ý đã nói với cậu ta rằng cô ấy tìm được công việc bán thời gian mới, hai ngày tới sẽ đi phỏng vấn.

Chiều hôm qua, cô rời trường để đi phỏng vấn, sau đó không có tin tức gì nữa.

Lục Tuyên hiện tại rất hối hận tại sao lại không hỏi rõ cô làm công việc bán thời gian gì, hay làm ở đâu? Bởi vì lúc đó Trần Thi Ý giữ bí mật với cậu muốn cho cậu một bất ngờ nên Lục Tuyên cũng không hỏi nhiều.

Sau đó nghĩ lại, Lục Tuyên tự trách mình một chút cảnh giác cũng không có, thế mà lại yên tâm để cho một cô gái một mình đến nơi xa lạ.

Nếu cô ấy bị lừa thì sao? Hau bị hạ thuốc, bị bán thì làm sao bây giờ!

Lục Tuyên càng nghĩ càng hoảng hốt, nhịn không được muốn tát chính mình một cái, vẫn là Thẩm Kỳ nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, không để cho cậu ra ra tay tàn nhẫn với bản thân.

“Sáng nay tôi đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói mất tích chưa đầy 24 giờ, không đủ để cấu thành vụ mất tích, nói tôi về tìm lại” Lục Tuyên ảo não lại tự trách, cảm xúc lo âu phiền não, có thể nói là bị bức đến điên.

Dung Thiển ngược lại rất bình tĩnh.

Mất tích là vụ án phổ biến nhất trong cục cảnh sát, so với những người mất tích mấy tháng mới tới báo cảnh sát, loại mất tích chưa đầy 24 giờ đã nghĩ đến báo cảnh sát là rất tốt, giúp với cảnh sát điều tra dễ dàng hơn.

Bất quá, tuy rằng cảnh sát Mỹ không cho phép lập án, nhưng cảnh sát hình sự Dung Thiển ở đây cũng không phải để làm cảnh.