Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Thập Niên 70: Ảnh Đế Luôn Có Mưu Đồ Quấy Rối Tôi

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thiển Thiển”

Thẩm Kỳ đẩy mạnh cửa ra, gấp gáp chạy vào trong phòng, trước tiên là tìm kiếm bóng dáng Dung Thiển.

“Sao vậy?” Dung Thiển đang gặm một cái bánh mì Pháp, thảnh thơi từ trong bếp đi ra, Thẩm Kỳ lập tức tiến lên xem xét cô từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: “Chị không sao chứ?”

“Tôi thì có thể có chuyện gì?” Dung Thiển cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cô giống người dễ xảy ra chuyện lắm sao?

Thẩm Kỳ cười không nổi, cậu kinh hồn khϊếp vía suốt đoạn đường chạy xe, xe đạp còn chưa kịp dừng đã vội vàng nhảy xuống chạy lên lầu.

“Em có gì lo lắng sao?” Dung Thiển lúc này mới chú ý tới trán Thẩm Kỳ đổ đầy mồ hôi, có thể nhận ra cậu có bao nhiêu khẩn trương.

Thẩm Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Dung Thiển an ủi cậu: “Nói thật em không cần phải lo lắng cho chị, thân thủ của chị rất tốt, so với em còn mạnh hơn nhiều, so với những kẻ gϊếŧ người vô nhân đạo kia, những thiếu niên quậy phá, trong mắt tôi chính là một đám ăn hại mà thôi”

Nói xong Dung Thiển còn vỗ vỗ vai cậu cười nói: “Em vĩnh viễn có thể tin tưởng chị”

“Kẻ gϊếŧ người? Chị không phải là khách du lịch thời gian sao?” Đây mới là câu trọng điểm mà Thẩm Kỳ chú ý.

Nhận thấy mình nói nhiều, Dung Thiển vội vàng tìm lý do bổ sung: “Khách du hành thời gian cũng sẽ đυ.ng phải kẻ xấu mà, có người tốt thì cũng có nhân vật phản diện, kẻ gϊếŧ người chỉ là một phép ẩn dụ, không phải là thật sự gϊếŧ người”

Dung Thiển có chút chột dạ, quả nhiên nói dối một lời sẽ kéo theo vô số lời nói dối khác.

Tuy rằng Dung Thiển cũng không muốn nói dối cậu, nhưng hiện tại cô cũng không thể nói cho cậu biết cậu sống đến ba mươi tuổi liền chết, cô cũng không phải là khách du hành thời gian gì đó mà là một cảnh sát hình sự đi lạc vào thời không được.

Điều này không tránh khỏi là quá cô trách nhiệm. Nhưng nhất định sẽ có một ngày Dung Thiển nói cho cậu biết toàn bộ chân tướng, khi thời cơ chín mùi, cô sẽ tự nhiên thẳng thắng với cậu.

Cũng may Thẩm Kỳ đối với cô không chút đề phòng nào, cô nói gì cậu đều tin.

“Nói đi cũng phải nói lại, em làm sao biết trong nhà xảy ra chuyện gì?” Dung Thiển lúc này mới nhớ tới hỏi cậu.

Thẩm Kỳ trả lời: “Có người nói”

Dung Thiển không hỏi người đó là ai, mà hỏi cậu một câu khác: “Thomas là ai?”

Biết được Dung Thiển sẽ hỏi, Thẩm Kỳ cũng không bất ngờ lắm cậu trả lời: “Một người trong trường”

“Em đắc tội với hắn nên hắn mới tìm em gây sự đúng không?” Dung Thiển vẻ mặt đã sớm hiểu rõ nói, Thẩm Kỳ gật gật đầu thừa nhận.

Dung Thiển nhìn cậu lại nói tiếp: “Em có chuyện phiền toái, tại sao không nói cho chị biết?”

“Tôi có thể tự ứng phó” Thẩm Kỳ không có ý tứ tự kiêu, khi nói những lời này, ánh mắt cậu rất bình tĩnh.

Dung Thiển nhìn chằm chằm mắt cậu một lúc, liền đổi một vấn đề khác: “Vừa rồi em nói là có người cho mình biết vậy người này là ai?”

“Lâm Phong”

“Lâm Phong?” Nghe được một cái tên xa lạ, Dung Thiển tò mò hỏi: “Lâm Phong này là ai?”

Thẩm Kỳ hỏi ngược lại: “Chị không phát hiện ra anh ta sao? Anh ta ở dưới lầu nhìn thấy chị qua cửa sổ?”

Có phải người trên cánh tay có hình xăm, trông rất phong lưu không?” Dung Thiển đột nhiên nhớ tới, Thẩm Kỳ gật đầu, Dung Thiển lại hỏi: “Vậy còn có một người da đen nữa đâu?”

“Bên người Lâm Phong quả thật có một người da đen tên là Jessica”

Dung Thiển như có điều suy nghĩ gật gật đầu, ngoài Trần Thi Ý cùng Lục Tuyên, người trong ảnh cuối cùng cũng đầy đủ.

“Em đắc tội với Thomas như thế nào?” Dung Thiển hỏi cậu, Thẩm Kỳ cũng không giấu diếm: “Chị có nhớ lúc trước chị hỏi tôi có biết chuyện của Trần Thi Ý và Lục Tuyên không?”

Dung Thiển nghe cậu hỏi liền hiểu, chuyện cậu đắc tội với Thomas chắc chắn có liên quan với bọn họ, ngày đó cô gái không cẩn thận đυ.ng phải Thomas ở phòng ăn rồi bị bắt nạt chính là Trần Thi Ý.

Sau đó, Trần Thi Ý và Lục Tuyên vì cảm tạ Thẩm Kỳ, nhiều lần lấy lòng cậu, nhưng Thẩm Kỳ lần nào cũng không chịu nhận, rất lạnh lùng phân rõ ranh giới với bọn họ.

Mặc dù vậy, Trần Thi Ý và Lục Tuyên vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp cận cậu, luôn hy vọng có thể trở thành bạn bè với Thẩm Kỳ.

Dung Thiển nghe xong, cô đột nhiên có suy đoán: “Em cố ý lạnh lùng với bọn họ, vạch rõ giới hạn là sợ bọn họ nếu ở quá gần mình sẽ gặp phải phiền phức đúng không?”

“Một mình tôi không có gánh nặng gì, với năng lực hiện tại của tôi chỉ có thể bảo vệ bản thân mình, không bảo vệ được cho họ” Thẩm Kỳ biết mình biết ta, hiện tại cậu trêu trọc người không nên đυ.ng vào, vì vậy ai quá gần cậu đều sẽ bị theo dõi, cách tốt nhất là tránh xa mọi người.

Ai biết được, mọi chuyện lại đi ngược với ý định của Thẩm Kỳ, cậu càng rời xa, mấy người kia lại càng dính lấy cậu.

“Em xác định mình đối xử lạnh lùng với bọn họ như vậy thì họ sẽ không liên quan gì đến mình sao?” Dung Thiển cần phải nhắc nhở Thẩm Kỳ, nhưng cậu không hiểu ý tứ của cô.

Dung Thiển nói cho cậu biết: “Trừ phi làm được giống như người xa lạ, gặp nhau một câu cũng không chào không nói, nếu không em cũng không thoát khỏi có liên quan đến bọn họ, em cảm thấy mình đã làm được sao?”

Thẩm Kỳ tưởng tượng một chút, cậu quả thật không làm được.

“Thẩm Kỳ, ở nơi em không nhìn thấy, bọn họ có thể đã làm rất nhiều điều cho em, nhưng bởi vì em luôn cố ý xa cách, cho dù bọn họ đã vì em mà gặp phiền phức cũng sẽ không nói” Dung Thiển cũng chỉ là nói thật, cũng không có ý muốn ép buộc cậu, cuối cùng Thẩm Kỳ muốn quyết định thế nào là tùy vào bản thân cậu.

Thẩm Kỳ nhíu mày, Dung Thiển khẽ cười nói: “Có phải cảm thấy rất đau đầu không? Nhưng quan hệ với mọi người là như vậy, vừa không rõ ràng lại rất phức tạp, không bằng một thân một mình rất thoải mái”

Nhưng chị hy vọng em biết rằng, một người muốn làm được chuyện gì, trước tiên là không thể tránh khỏi phải tiếp xúc với đủ loại người, em phải học được cách xử lý các mối quan hệ bên cạnh như thế nào”

Dung Thiển là một người trưởng thành 27 tuổi, nên ăn thiệt thòi đều đã trải qua, đạo lý nên hiểu cũng đã hiểu, cô hy vọng cậu tốt lên, cho nên nguyện ý dạy cậu một vài thứ.

Thẩm Kỳ nghe hiểu, hơn nữa cậu cũng chỉ nguyện ý nghe lời cô.

Giờ phút này Dung Thiển vẫn không biết, sự tồn tại của mình ảnh hưởng đối với Thẩm Kỳ lớn bao nhiêu, thậm chí có thể nói là ảnh hưởng đến cả đời của cậu.

Thẩm Kỳ có nghiêm túc suy nghĩ lời Dung Thiển nói, cậu cảm thấy cần phải nói chuyện cùng bọn người Lâm Phong. Kết quả hai ngày kế tiếp Lâm Phong đều không xuất hiện nữa.

Thẩm Kỳ nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng cậu cũng không biết Lâm Phong sống ở đâu, cũng không có thông tin liên lạc của anh ta.

Đang lúc Thẩm Kỳ suy nghĩ biện pháp tìm được anh ta, thì tối đó khi câu trở về nhà, điện thoại bàn vang lên, là một số điện thoại lạ, cậu nghe điện thoại, phát hiện là Jessica gọi tới.

Jessica rất khó xử nói: “Thẩm Kỳ, mặc dù Lâm Phong không cho tôi nói cho cậu biết, nhưng tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm, tôi suy nghĩ rất lâu vẫn cảm thấy nên nói ra”

“Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi” Thẩm Kỳ đã đoán được vài điều.

Jessica nói cho Thẩm Kỳ biết, Lâm Phong hai ngày nay vì tiền thuốc men của anh em, vay mượn khắp nơi, hiện tại anh ta đã cùng đường, Jessica hỏi nếu thuận tiện cậu có thể cho bọn họ mượn chút tiền được không?

Thẩm Kỳ hỏi lại: “Ở bệnh viện nào?”

Jessica trả lời: “Bệnh viện Affron”

“Tôi biết rồi” Thẩm Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, cầm lấy một cái áo khoác mặc vào, vừa định nói với Dung Thiển để cô ngủ trước, cậu có việc ra ngoài một chuyến. Kết quả chỉ thấy Dung Thiển đã sớm ăn mặc gọn gàng, đứng ở cửa nói với cậu: “Còn đờ ra đấy làm gì? Mau đi thôi”

Bệnh viện Affron cũng không gần, Thẩm Kỳ đạp xe, Dung Thiển ngồi ở sau. Đối với một người đã quen lái xe nhiều năm đi làm, khi ngồi trên chiếc xe đạp này, Dung Thiển có cảm giác như quay về thời sinh viên của mình vậy.

Sự khác biệt duy nhất chính là, cho tới bây giờ chỉ có Dung Thiển đạp xe chở người khác, chứ chưa bao giờ được người khác chở qua, bởi vậy cô vốn là muốn Thẩm Kỳ ngồi ở phía sau để cô chở.

Kết quả Thẩm Kỳ chỉ cho cô một ánh mắt như đang nói chị cảm thấy có khả năng sao?

Thật là sao lại còn bá đạo như vậy chứ?

Sau khi đến Bệnh viện Affron, Thẩm Kỳ chỉ nhìn bọn hò từ xa một cái, giúp họ trả tiền thuốc men xong liền rời đi, đó không phải là một khoản tiền nhỏ, Dung Thiển hỏi cậu tiền từ đâu mà có, Thẩm Kỳ chỉ nói ba chữ: “Tiền học bổng”

“Em lấy tiền học bổng trả tiền viện phí, vậy học phí của cậu phải làm sao đây?”

Câu trả lời của Thẩm Kỳ đối với câu hỏi này rất đơn giản, tìm thêm chút công việc bán thời gian thôi.

Dung Thiển phục cậu: “Được! Bắc đầu từ ngày mai, chị sẽ giúp em làm việc bán thời gian”

Ngay từ đầu Thẩm Kỳ đã không đồng ý nhưng dưới sự mềm mại của Dung Thiển, cậu chỉ có thể thỏa hiệp, Dung Thiển ôm bả vai cậu giống như anh em tốt, một đường chọc cậu cười.

Nhưng bọn họ không phát hiện ra, lúc này có một người đàn ông đang đứng trong bóng tối, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt.

Lúc ông ta quay đầu nghiêng mặt có một vết sẹo rõ ràng bên trên.

Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Phong kéo thân thể mệt mỏi đến bệnh viện, biết được tiền thuốc men đã được thanh toán toàn bộ, anh ta rất ngạc nhiên, sau khi tìm Jessica hỏi mới phát hiện tối hôm qua Jessica đã gọi điện thoại cho Thẩm Kỳ.

Lâm Phong sau khi biết được rất tức giận: “Cậu cũng không phải không biết tình hình hiện tại của Thẩm Kỳ sao? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Ngẫm lại đều nhận ra nhất định là lấy tiền học bổng ra trả, chúng ta có tư cách gì để Thẩm Kỳ trả số tiền này chứ? Chuyện này căn bản không liên quan gì đến cậu ấy”

Jessica cũng không biết phải làm sao, cậu cũng không nghĩ tới, Thẩm Kỳ thế mà không nói một tiếng lén trả hết toàn bộ tiền thuốc men như vậy.

Jessica vốn cảm thấy Thẩm Kỳ nếu có thể cho mượn chút tiền, thì cậu đã rất cảm kích rồi, kết quả ai mà có dè?

“Tôi đi tìm cậu ấy”

Lâm Phong tức giận cúp điện thoại, từ trong buồng điện thoại đi ra liền đi thẳng đến đường Rowe, lúc đến nơi mới bảy giờ sáng, Lâm Phong dùng sức vỗ cửa hô to: “Thẩm Kỳ, cậu mau mở cửa cho anh”

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, nhưng người mở lại là một phụ nữ, một người phụ nữ vừa bị đánh thức, mặc đồ ngủ, khuôn mặt mơ màng vừa mới tỉnh dậy.

Dung Thiển ngáp liên tục nói: “Mới sáng sớm, cậu muốn làm gì vậy?”

Chương 28: Nếu tôi nói, tôi sẽ coi anh như một người bạn thì sao?

Trời còn chưa sáng, mới năm giơ Thẩm Kỳ đã đạp xe ra ngoài.

Buổi sáng cậu có công việc làm thêm giao sữa và giao báo, gần đây trời đã lạnh, lúc dậy sớm đã có không khí lạnh rõ ràng, Thẩm Kỳ vẫn mặc rất mỏng manh, quần dài màu đen đơn giản, áo cổ tròn màu trắng, vạt áo được đóng thùng vào quần.

Cậu luôn luôn chú trọng hình tượng, rất thích sạch sẽ ngay cả ở nhà, Dung Thiển cũng chưa từng thấy qua lần nào cậu không chỉnh chu.

Trên đường đạp xe có gió lớn thổi, Thẩm Kỳ đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, vành nón đè rất thấp, góc nhìn chính diện chỉ có thể thấy một nửa khuôn mắt từ sống mũi xuống.

Đôi môi màu hồng nhạt mím thẳng thành một đường, cái cằm tinh xảo không có bất kỳ khuyết điểm nào, làn da trắng nõn càng giống như có thêm bộ lọc, so với con gái còn tinh tế hơn, nhưng biểu cảm lại lạnh như băng không cười không nói.

Lúc bảy giờ rưỡi Thẩm Kỳ mới trở về lại căn hộ, cậu xách theo hai bình sữa lên lầu, phát hiện cửa khép hờ không khóa, trước cửa còn có một đôi giày của nam nhân nào đó.

Ánh mắt Thẩm Kỳ trầm xuống, nước chân bất giác nhanh lên, đẩy cửa thật mạnh suýt nữa thì đập vào tường thiếu chút nữa là đập ngược trở lại.

“Em về rồi à”

Dung Thiển ngồi trên sô pha giống như ngày thường, vẫy tay cười với cậu.

Thẩm Kỳ đã quen với việc mỗi lần về đến nhà đều có thể nhìn thấy Dung Thiển chào đón mình, từ sau khi Dung Thiển tới, Thẩm Kỳ mới cảm nhận được cảm giác nhà là thế nào.

Ví dụ như buổi tối trở về, khi đẩy cửa ra, đền trong phòng đã sáng, trong phòng bếp bay ra mùi mì gói thơm lừng.

Dung Thiển không biết nấu ăn, nhưng mì gói thì lại nấu rất giỏi, hơn nữa điều kiện có hạn, ăn khuya bằng mì gói đã là rất tốt rồi.

Trong lòng Thẩm Kỳ ấm áp, cậu tham lam loại ấm áp này, nghĩ đến có một ngày sẽ mất đi, cậu thậm chí còn sinh ra loại xúc động không từ mọi thủ đoạn, phải giữa được Dung Thiển lại bên cạnh mình.

Nhưng loại suy nghĩ vừa xuất hiện đã bị cậu bóp chết từ trong trứng, lý trí cậu nhắc nhở không cho phép làm điều như vậy.

Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Thẩm Kỳ đối với Dung Thiển rất lớn, luôn cảm thấy cô là của một mình cậu, người khác liếc nhìn cũng không được phép.

Nhưng lúc này đây, lại có một người không có sự cho phép của cậu tự tiện xông vào, còn ở chung một phòng với cô.

Lâm Phong ngồi trên ghế, đã chờ Thẩm Kỳ rất lâu, đối mặt với sự thẩm vấn của Dung Thiển, anh thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi, tưởng rằng cuối cùng cứu tinh cũng đã đến, nào ngờ vừa nhìn biểu cảm của Thẩm Kỳ, Lâm Phong liền ngây ra tự hỏi mình có làm gì sai sao? Tại sao Thẩm Kỳ lại nhìn với đôi mắt đáng sợ thế này?

Thẩm Kỳ đúng là không vui, thâm chí là rất tức giận.

Lúc này Dung Thiển còn mặc đồ ngủ, bên ngoài áo ngủ chỉ đến thắt lưng, lười biếng thoải mái, cổ áo lộ ra xương quai xanh một mảng lớn không sót lại chút nào, đôi chân mảnh khảnh, cân xứng, thon dài gác lên nhau có thể thấy được bắp đùi hoa trắng mơ hồ.

Bởi vì vừa thức dậy, mái tóc dài đen của Dung Thiển bung xõa, cản trở tầm mắt của cô, cô liền tiện tay vén ra sau tai, lộ một vành tai màu hồng phấn, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ gợi cảm của nữ nhân trưởng thành, trêu người mà không biết.

Thẩm Kỳ làm sao có thể để người khác nhìn thấy bộ dạng này của Dung Thiển, không nghĩ tới lần này lại để cho Lâm Phong chui vào tận phòng.

Thẩm Kỳ trần mặt luôn luôn gọn gàng yêu sạch sẽ, thế mà lần này lại mang cả giày vào phòng đi đến nói với Dung Thiển: “Chị đi rửa mặt thay quần áo đi”

“Được, nếu em đã trở về thì cùng anh ta tán gẫu đi, chi đi đánh răng rửa mặt trước” Dung Thiển đồng ý đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Thẩm Kỳ nhìn Lâm Phong một cái ý bảo anh ta ra ngoài nói chuyện, Thẩm Kỳ đóng cửa lại, đứng ở đầu cầu thang, dựa lưng vào tường hỏi anh ta: “Anh tới khi nào?”

“Khoảng nửa tiếng trước, nhưng trước không nói việc này, tiền thuốc men kia là sao?” Lâm Phong đi thẳng vào vấn đề.

Thẩm Kỳ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thomas bắt đầu gây phiền phức cho anh từ khi nào?”

“Thẩm Kỳ!” Lâm phong có chút tức giận: “Bây giờ tôi đang hỏi cậu, cậu đừng lái sang chuyện khác, thôi quên đi, tôi biết kinh tế cậu cũng khó khăn, số tiền đó tôi sẽ trả lại cho cậu”

“ Không cần” Thẩm Kỳ cự tuyệt anh ta.

Lâm Phong hít sâu một hơi, trịnh trọng nói với Thẩm Kỳ: “Thẩm Kỳ, giữa tôi và cậu bạn bè cũng không có, cậu đừng tưởng là cậu liên lụy đến anh đây, phiền toái lần này là do chính anh gây ra, không liên quan gì đến cậu, cậu càng không có nghĩa vụ phải trả tiền thuốc men cho tôi, hiểu chưa?”

“Nếu tôi nói tôi là bạn bè với anh thì sao?” Trong giọng nói bình tĩnh của Thẩm Kỳ không hề có chút gợn sóng nào.

Lâm Phong nổi nóng lên: “Có phải cậu bị ngốc không? Người bình thường gặp phải tình huống này trốn còn không kịp, cậu ngược lại lúc người khác gặp phiền phức lại tới bắt thân bằng hữu, đầu óc cậu có vấn đề à”

“Anh nói lại một lần nữa xem” Đáy mắt Thẩm Kỳ phủ một tầng khí lạnh.

Lâm Phong lập tức nghẹn lại, lời đến bên miệng lại không phun ra được nữa, anh ta thừa nhận: “Thẩm Kỳ lúc này cậu nói như vậy, thật sự làm anh đây rất cảm động, chứng minh anh không nhìn nhầm người”

Nhưng cảm động là một chuyện, tức giận là một chuyện khác, Lâm Phong khâm phục dũng khí của Thẩm Kỳ, nhưng lại tức giận cậu không biết nghĩ cho bản thân mình.

Thẩm Kỳ không phải loại người làm việc bằng cảm xúc, cậu làm cái gì đều có cân nhắc riêng của mình, cậu bày tỏ với Lâm Phong, đối với việc trả tiền thuốc men lần này không phải cố ý tỏ ra anh hùng, mà đây là việc nên làm.

Lâm Phong nói không lại Thẩm Kỳ, nhưng trong lòng cũng không thoải mái.

Lâm Phong mặc dù không có tiền nhưng anh có thể xuất lực, Thẩm Kỳ hôm nay giúp anh như vậy, phần ơn nghĩa lần này Lâm Phong sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

Lâm Phong nói xong, không có việc gì nữa anh liền đi trước, nhưng Thẩm Kỳ còn có chuyện muốn hỏi, ngăn anh ta lại nói: “Cô ấy nói gì với anh?”

“Ai? À cậu là đang nói chị mình phải không? Nói đi cũng nói lại, lúc đầu trực tiếp nói với anh cô ấy là chị gái của mình không phải là xong rồi sao? Làm tôi suy nghĩ lung tung mấy ngày nay” Lâm Phong tức giận nói.

Thẩm Kỳ nhướng mày: “Chị gái?”

“Đúng vậy, cô ấy nói là chị gái của cậu, vừa mới tới Mỹ không có chỗ ở, nên tạm thời ở chỗ của cậu, có vấn đề gì sao?”

Thẩm Kỳ trầm mặt nói: “Cô ấy không phải chị tôi, tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào”

“Không có quan hệ huyết thống? Ồ anh hiểu rồi, là tái hôn đúng không, tôi đoán vậy” Lâm Phong tỏ vẻ hiểu rõ, trêu tức nhíu mày với cậu.

Thẩm Kỳ nhìn vào mắt anh ta, giọng điệu chưa bao giờ nghiêm túc như vậy nói: “Cô ấy tên là Dung Thiển, tôi và cô ấy không có bất kỳ quan hệ thân thích nào”

“Cậu với cô gái ấy không có quan hệ gì, vậy cô ấy làm sao có thể ở cùng phòng với cậu?” Lâm Phong nói ra nghi vấn.

Thẩm Kỳ không nói gì, trầm mặt quay người trở lại phòng.

Lâm Phong lúc này nghĩ đến gì đó, anh không dám tin mở to hai mắt, nắm lấy bả vai Thẩm Kỳ buộc cậu nhìn thẳng vào mình. Lâm Phong kinh ngạc nói: “Tiểu tử cậu đừng nói với tôi rằng cậu và người đó…là mối quan hệ đó sao. Cậu mới mười sáu tuổi a, giữa hai người là không thể”

Lâm Phong khó tiếp nhận, tuy nói mở cửa phát triển nhưng cũng không thể loạn như vậy được.

Tuổi này của Thẩm Kỳ chính là lúc chuyên tâm học tập, nếu bởi vì du͙© vọиɠ của mình mà lạc lối, cái này có khác gì sa đọa.

“Cái quan trọng không phải là tuổi tác…” Thẩm Kỳ rũ mi mắt xuống, che dấu sự cô đơn trong đáy mắt.

Đối với bốn năm trước, Dung Thiển hiện tại một chút cũng không thay đổi, Thẩm Kỳ hiểu rằng, Dung Thiển có thể trong thời gian ngắn xuyên qua bất kỳ thời kỳ của cậu, và một ngày nào đó tuổi của cậu sẽ vượt qua cô.

Thậm chí khi cậu đã là một ông già, tóc bạc trắng thì Dung Thiển vẫn là bộ dáng này, năm tháng sẽ không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người cô. Bởi vì cô chỉ là một người xuyên qua thời gian. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Kỳ cũng không vui.

Nhưng Lâm Phong cũng không biết những thứ này, những lời này của Thẩm Kỳ anh nghe được chính là ý tứ tuổi tác không quan trọng.

Lâm Phong nóng nảy, anh tận tình khuyên nhủ cậu: “Thẩm Kỳ, cậu luôn trầm ổn bình tĩnh, anh tin tưởng cậu không phải loại người dễ bị cám dỗ, chuyện này cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng, nó liên quan đến tương lai của cậu”

Thẩm Kỳ lắc đầu nói một câu: “Lời đã nói sẽ không thay đổi”

“Anh về đi” Thẩm Kỳ tỏ về anh ta nên về rồi, Lâm Phong còn muốn khuyên cậu, kết quả lại ăn một cú bơ đóng cửa của Thẩm Kỳ.

Lâm Phong muốn gõ cửa, nhưng nghĩ đến Dung Thiển đang ở bên trong, vẫn là thôi vậy, tính toán lén lút nói chuyện này với Thẩm Kỳ sau.

Thẩm Kỳ vừa đi vào liền nhìn thấy Dung Thiển nghiên người đứng trước cửa sổ, rèm cửa buông xuống, cô xuyên qua khe hở tựa như đang quan sát cái gì đó, trên mặt cô không có một ý cười nào, giữa hai hàng lông mày rộ vẻ nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kỳ nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy. Bình thường cô luôn tùy ý, cợt nhả, thoạt nhìn không có tâm sự, không có phiền não, sống rất thoải mái tự tại, nhưng lúc này đây nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Dung Thiển, Thẩm Kỳ bỗng nhiên phát hiện, hình như anh cũng không hiểu hết về cô.

“Chị đang nhìn vậy?” Thẩm Kỳ đi qua hỏi cô.

Dung Thiển nhanh chóng xoay người ngăn cậu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười nói với cậu: “Không có gì, chính là dưới lầu có một đôi tình nhân nhỏ đang kiss, chị nhìn trộm một chút, hình ảnh này không thích hợp với thiếu niên chưa thành niên, em không thể nhìn nha”

Thẩm Kỳ ho nhẹ một tiếng: “Tôi không có hứng thú với thứ đó” Nói xong Thẩm Kỳ liền đi vào bếp.

Thẩm Kỳ vừa đi, nụ cười trên khóe miệng Dung Thiển cũng lập tức biến mất, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt Dung Thiển hơi trầm xuống, sau đó mới vào phòng thay quần áo.

Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm Kỳ lập tức từ phòng bếp đi đến vị trí Dung Thiển vừa đứng, từ khe hở cửa rèm cửa nhìn xuống, dưới lầu không có một người nào.

Thẩm Kỳ thu hồi ánh mắt, nhìn cửa phòng, đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp.
« Chương TrướcChương Tiếp »