Đêm đã khuya, một giờ sáng Dung Thiển nằm trên sô pha, hai tay gối sau đầu, hai chân gác lên lười biếng lắc lư.
Ban ngày ngủ nhiều, lúc này tinh thần phấn chấn, thế nhưng lại không có TV, điện thoại di động cũng hết pin, chỉ có thể nhìn trần nhà trợn tròn mắt.
Hồi lâu sau, ngay khi Dung Thiển rốt cục cũng buồn ngủ, ngáp liên tục, cô bỗng nghe được tiếng gì đó, Dung Thiển ưỡn người ngồi dậy. Dựng thẳng lỗ tai nấm mèo lên nghe, Dung Thiển không nói hai lời liền nhảy xuống sô pha đi thẳng đến phòng Thẩm Kỳ.
Thẩm Kỳ lại nằm mơ, mơ thấy Nhan Thanh Dao ở trước mặt cậu, từ cửa sổ nhảy xuống, hình ảnh máu chảy đầm đìa cứ ở trong đầu cậu mãi không thể biến mất, trở thành ác mộng của cậu.
Thẩm Kỳ chuyển từ vui mừng đến buồn bã trọn vẹn chỉ có vài giây. Lúc ấy cậu thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần từ trong niềm vui sướиɠ, là tràn đầy vui mừng, cười nhìn bà từ cửa sổ nhảy xuống.
Chờ cậu nhận thấy đã xảy ra chuyện gì, kinh ngạc đi tới cửa sổ nhìn xuống xem thì mới dần dần hoàn hồn, tay chân cậu bắt đầu lạnh ngắt, nước mắt không ngừng tuôn ra, cậu muốn nói cái gì đó nhưng cổ họng không phát ra được một âm thanh nào.
Loại cảm giác áp lực hít thở không thông này, cho đến bây giờ Thẩm Kỳ vẫn có thể cảm nhận được, giống như một cái l*иg thật lớn đem cậu nhốt bên trong, không gian nhỏ hẹp, bị bóng đêm bao phủ.
Thẩm Kỳ đã vô số lần suýt chút nữa là chết do hít thở không thông trong khi nằm mơ, mỗi lần bừng tỉnh đều kịch liệt ho khan, gần như ho ra máu mới cam tâm.
Những năm gần đây, Thẩm Kỳ sớm đã quen với những sự phát bệnh đột ngột này trên người mình, nhịn một chút liền qua.
Cùng lắm chính là mỗi lần tỉnh lại, nhìn căn phòng tối đen và yên tĩnh, trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút thê lương mà thôi, cảm giác mình thật sự có cần phải sống không?
Cậu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy đêm tối đều đang cười nhạo cậu, cười nhạo cậu vẫn còn sống thật là tội nghiệp.
Nhưng lúc này đây, Thẩm Kỳ từ trong mộng bừng tỉnh, khi mở mắt ra phát hiện trong phòng có ánh sáng, còn có một người dùng ánh mắt lo lắng quan tâm nhìn cậu.
“Em không sao chứ?”
Dung Thiển vừa rồi ở phòng khách nghe thấy cậu ho khan, cô gõ cửa, không ai trả lời, vừa lúc cửa phòng không khóa, cô liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, liền thấy Thẩm Kỳ đang giãy dụa trong khi ngủ, còn đang kịch liệt ho khan, cô họi cậu vài tiếng cậu mới tỉnh lại.
Thẩm Kỳ kinh ngạc nhìn cô, sửng sốt hồi lâu mới lấy lại tinh thần, chỉ là còn chưa kịp nói gì, cảm giác được cổ họng căng thẳng, anh vội vàng che miệng, hốt hoảng chạy vào phòng vệ sinh.
Dung Thiển đi theo nhưng cửa phòng vệ sinh đã khóa lại, bên trong truyền ra tiếng nước chảy xiết.
Dung Thiển muốn tiến lại gõ cửa nhưng ngẫm lại vẫn là không nên, bàn tay vươn ra lại thu hồi, cô xoay người vào bếp đun một ấm nước.
Lcus Thẩm Kỳ từ phòng vệ sinh đi ra, Dung Thiển ngồi ở chờ ở phòng khách từ lâu, Thẩm Kỳ rũ mắt xuống, cúi đầu muốn về phòng, Dung Thiển lên tiếng gọi cậu lại: “Thẩm Kỳ, em lại đây”
Ánh mắt Dung Thiển không cho phép cậu từ chối. Thẩm Kỳ cuối cùng vẫn ngồi xuống sô pha, chỉ là không nói lời nào, mấy sợi tóc trên trán còn đang nhỏ giọt nước, lông mi rậm rạp lại thon dài, mỗi lần chớp chớp như cánh chim vỗ cánh, phối hợp với đôi mắt ngập nước kia liền giống như một mỹ nhân nhu nhược dễ vỡ, lay động lòng người.
Dung Thiển chưa bao giờ thấy qua trường hợp càng chật vật càng đẹp trai như vậy.
Mỗi lần lơ đãng nhìn thấy cậu, cô đều bị vẻ đẹp của cậu làm cho xao xuyến, lúc này cậu chỉ mới mười mất tuổi, lực sát thương đã lớn như vậy, sau này lớn lên còn như thế nào nữa chứ?
“Uống chút nước đi? Dung Thiển đưa cho cậu một ly nước.
Thẩm Kỳ nhận lấy ly nước ấm áp, không phải nước lạnh, cậu uống một ngụm, sau khi ho khan cổ họng cậu đau đớn như bị thiêu đốt, cậu cố nhịn uống thêm vài ngụm.
Dung Thiển lẳng lặng nhìn cậu, chờ cậu chủ động mở miệng, hồi lâu sau Thẩm Kỳ mới ngẩng đầu nhìn cô, bởi vì cổ họng không thoải mái, lúc nói chuyện âm thanh phát ra một chút nghẹn ngào khàn khàn: “Chị biết lúc đó bà nói với tôi cái gì không?”
Dung Thiển lắc đầu, Thẩm Kỳ rũ mắt nhìn ly nước trong tay, ngón tay vuốt ve miệng ly, cậu vừa nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên hình ảnh Nhan Thanh Dao lúc ấy kề sát vào bên tai cậu nói chuyện.
Nhan Thanh Dao chỉ nói ba câu: “Con là một đứa trẻ ngoan, nhưng con không có một người mẹ tốt, con đừng hận mình, cuộc đời của con bây giờ mới bắt đầu, mà ta thì đã đi đến cuối cùng, thực xin lỗi, con đừng hận ta”
“You are protected by angle, I just only fall into hell”
Dung Thiển nghe xong trầm mặt, Nhan Thanh Dao nói câu cuối cùng, dịch ra ý là: “Cậu được thiên sứ bảo vệ còn ta chỉ có thể rơi xuống địa ngục”