Chương 45

Thẩm Kỳ một lòng muốn mau chóng về nhà, bỏ công việc bán thời gian buổi tối, chín giờ liền trở về, còn không quên mang theo đồ ăn khuya về cho Dung Thiển.

Đường Rowe nằm ở vị trí hơi yên tĩnh, vào ban đêm đường xá rất vắng vẻ, dọc theo đường đi chỉ có lác đác người vội vàng qua lại, mọi người đi qua nhau như hình với bóng.

Thẩm Kỳ đạp xe đạp rất tập trung, gió lạnh thổi qua mặt cậu, thổi bay mái tóc đen tuyền, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên dưới bóng đêm nhu hòa làm nổi bật đường nét thanh tú trên gương mặt.

Bỗng nhiên phía trước thấy được gì đó làm cậu nhíu mày. Con đường phía trước có một đoạn không có đèn đường, từ xa nhìn lại một mảnh đen kịt.

Thẩm Kỳ mơ hồ đoán được cái gì đó, cậu thu ánh mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng đạp xe đi thẳng qua, khi đi vào đoạn đường tối tăm kia liền nhìn thấy có bóng người đứng giữa đường hai tay dang ra, ý định rõ ràng muốn chặn cậu lại không cho đi qua.

Thẩm Kỳ liếc cũng không thèm liền quay đầu xe một cái tránh đi, từ bên trái bóng người kia liền vòng qua. Ai ngờ người đàn ông nhắm vào thời điểm này, nắm lấy ghế sau chiếc xe đạp kéo mạnh một cái không cho xe đạp đi.

Xe đạp bị ép dừng lại, Thẩm Kỳ nổi giận quay đầu lạnh lùng nói với người nọ: “Buông tay ra cho tôi”

“Yo hôm nay tốc hành thế? Lái nhanh như vậy là vội vàng gặp ai sao?” Một giọng nam từ phía sau truyền đến, cảm giác được ghế sau xe đạp trầm xuống, Thẩm Kỳ mặt lạnh lùng đem xe đạp đến nơi có ánh sáng mới dừng lại.

“Mau xuống xe!” Thẩm Kỳ gằn giọng.

Lâm Phong từ ghế sau nhảy xuống, ôm cánh tay mình cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Thẩm Kỳ giống như một tên lưu manh, cả người dựa vào đầu xe, không cho Thẩm Kỳ đi: “Muốn nói chuyện với cậu mấy câu, có cần khó khăn đến vậy không? Mà sao tối nay sao cậu về nhà sớm vậy?”

“Có liên quan gì đến anh không?” Thẩm Kỳ cho cậu ta một ánh mắt khó chịu.

Lâm Phong cợt nhã nói: “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng có quen biết, cậu đối với tôi như vậy cũng quá lạnh lùng đi. Nếu cậu sợ tôi liên lụy đến mình thì yên tâm đi”

Lâm Phong chậm chạp nói: “Tôi biết loại học bá như cậu, sau khi tốt nghiệp nhất định là lăn lộn xã hội thượng lưu, tôi sẽ không hủy hoại thanh danh của cậu, chỉ là cậu rất hợp khẩu vị của tôi nên tôi muốn giúp một chút mà thôi”

Lâm Phong là một tên lưu manh, để quen biết được Thẩm Kỳ đang theo học một trường danh tiếng hoàn toàn là trùng hợp.



Ngày đó anh ta uống quá nhiều rượu bị mấy kẻ thù theo dõi, bị đánh cho một trận ở ven đường. Đêm đó đã rất muộn, hơn nữa đêm cho dù có người đi qua cũng không ai để ý.

Thẩm Kỳ lại đúng lúc đạp xe ngang qua, thiếu niên gầy gò, quần áo đơn giản, lạnh băng như sương, nhìn vào chính là một người trời sinh tính tình lạnh lẽo. Hơn nữa cho dù đây là một người nhiệt tình, dựa vào thân thể gầy yếu nhỏ nhắn này cũng không thể giúp được gì, khẳng định chỉ liếc nhìn náo nhiệt một chút liền quay đầu đi.

Nhưng thực tế không phải vậy, ngay khi Lâm Phong nghĩ vậy đã thấy Thẩm Kỳ từ xe đạp bước xuống, hơn nữa còn trực tiếp đi về phía anh ta.

Lâm Phong không hiểu sao mình có chút tức giận, lúc ấy anh ta bị đánh gục xuống, vẻ mặt đầy máu của anh gầm lên giận dữ với Thẩm Kỳ, tỏ ý để cho anh ta một mình, đường xen vào chuyện của người khác.

Mấy tên côn đồ kia nhìn ra Thẩm Kỳ có ý muốn giúp đỡ, vì thế liền đời mục tiêu coi Thẩm Kỳ là đối tượng tiếp theo để vây đánh.

Lâm Phong lúc ấy không biết Thẩm Kỳ có bản lĩnh thế nào, anh ta giãy dụa đứng lên gia nhận trận đánh này, sau đó chờ anh ta kịp phản ứng lại thì mấy tên kia đã bị Thẩm Kỳ đánh cho chạy mất.

Vài năm trước đây, nhờ phúc của người nào đó, làm cho Thẩm Kỳ biết được tầm quan trọng của việc tăng cường thể lực, vì thế cậu kiên trì chạy bộ mỗi sáng, rèn luyện cơ thể, cũng thường xuyên học hỏi vài chiêu thức.

Chỉ là trời sinh thể chất gầy gò, dù cậu có luyện như thế nào nhìn vẫn một bộ dạng gầy gò ốm yếu, trên người như không có miếng thịt nào. Chỉ khi cởϊ áσ ra mới biết cơ thể cậu cứng rắn, không chỉ có xương cốt mà còn ẩn giấu cơ bắp.

Khi Lâm Phong hỏi vì sao lại cứu loại người như anh ta, Thẩm Kỳ chỉ trả lời bằng năm chữ: “Anh là người Trung Quốc”

Lâm Phong đối với việc này rất biết ơn Thẩm Kỳ, sau đó biết được cậu ở trường đắc tội với một số người, sợ cậu bị khi dễ nên mỗi tối Lâm Phong đều đứng trên đường canh chừng cậu về, đợi đến khi Thẩm Kỳ bình yên vô sự về đến nhà, Lâm Phong mới yên tâm rời đi.

“Anh có chuyện gì thì nói thẳng đi?” Mặc dù Thẩm Kỳ lo lắng cho Dung Thiển ở nhà một mình, nhưng cậu biết nếu không nói chuyện với Lâm Phong hai câu, anh ta sẽ không để cậu rời đi.

Khóe miệng Lâm Phong cong lên một chút, lưu manh đẹp trai.

Nếu Dung Thiển có mặt sẽ phát hiện người này chính là một trong năm người trong bức ảnh chụp chung của Thẩm Kỳ, chính là người với cánh tay có hình xăm, miệng ngậm điếu thuốc.

Dung Thiển bảo Trần Giai điều tra về anh ta, nhưng kết quả lại không tra được gì, theo suy đoán lúc ấy của Dung Thiển, người này có thể đã không còn ở “nhân thế” nữa.