Nể mặt cậu có một tầng quan hệ như vậy, Dung Thiển liền miễn cưỡng nghe theo.
“Chị Dung, đi qua con hẻm này là tới rồi”
Trương Hạo ở phía trước nhanh nhẹn chỉ đường cho cô, Dung Thiển ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Trương Hạo đã đi qua góc tường.
Dung Thiển chậm rãi đi theo, kết quả vừa qua góc tường liền phát hiện Từ Dương ngất xỉu trên mặt đất. Dung Thiển cả kinh, vội vàng chạy tới: “Trương Hạo! Trương Hạo!”
Trương Hạo chưa tỉnh, ngược lại Dung Thiển đột nhiên nhận ra có cái gì đó không đúng, cô quay đầu xem xét nhưng đã muộn, một người mặc đồ đen cầm một cây gậy đập lên đầu cô.
Cú đánh này lực rất lớn, Dung Thiển chỉ cảm thấy đầu muốn nứt ra.
Khoảnh khắc ngã xuống, Dung Thiển cố gắng chống đỡ một chút ý thức cuối cùng, đưa tay vào trong túi áo khoác, trong đó có một tấm ảnh.
Sau khi chạm vào tấm ảnh đó, cảm giác được ảnh từ trong tay dần biến mất, lúc này Dung Thiển mới an tâm nhắm mắt lại.
Dung Thiển bị đánh thức. bên cạnh dường như có người đang đánh nhau, có tiếng đấm đá, có tiếng chửi nhau hùng hổ nhưng không phải tiếng Trung quen thuộc mà là tiếng Anh bản xứ, dường như có mấy người Mỹ đang vây đánh.
Dung Thiển đau đầu mở mắt ra, ngửi thấy một mùi chua chua, cô vừa quay đầu liền phát hiện bên cạnh mình là một thùng rác. Khó trách lại hôi như vậy, thì ra cô đang ngồi bên cạnh một thùng rác.
Dung Thiển choáng váng đứng lên, phát hiện giờ phút này cô đang ở trong một con hẻm, vừa bẩn vừa loạn, còn rất hẻo lánh, cũng không phải con hẻm sạch sẽ mà cô và Trương Hạo vừa đến.
Kiến trúc nhà cũng xa lạ với cô, vẫn là một phong cách Châu Âu thập niên bảy mươi, từ hoàn cảnh xung quanh nhìn ra được, đây là một khu phế liệu.
Dung Thiển chỉ nhìn xung quanh một cái, sự chú ý nhanh chóng bị mấy thanh niên Mỹ ở cuối ngõ hấp dẫn, nguyên nhân không phải vì họ đẹp trai mà vì bọn họ đang vây đánh một cậu bé.
Cậu bé kia nằm trên mặt đất, mệt mỏi co rút người lại, bất lực cùng sợ hãi. Dung Thiển tuy rằng không nhìn rõ mặt cậu nhưng phản ứng đầu tiên của cô là bất ngờ cậu bé kia chính là Thẩm Kỳ.
“Các người đang làm gì vậy” Dung Thiển tức giận gầm lên một tiếng.
Mấy người trẻ tuổi quay đầu lại, phát hiện là người Hoa, còn là một nữ nhân, cầm đầu là một nam nhân tóc vàng huýt sáo đang đi về phía cô, trong miệng còn nói cái gì đó.
Dung Thiển không còn tâm tình dịch hiểu lời nam nhân kia đang nói, dù sao cũng chẳng phải lời hay ý đẹp gì, thấy nam nhân kia còn chủ động nạp mạng cho mình, Dung Thiển liền thưởng cho một cước.
Mấy người phía sau thấy nam nhân tóc vàng bị đánh, liếc nhau rồi nhao nhao cầm lấy vũ khí trên tay đồng loạt xông về phía Dung Thiển. Sau đó trong hẻm liên tiếp truyền ra những tiếng kêu thảm thiết.
Sau vài phút, nam nhân tóc vàng chảy máu mũi, dìu một đám huynh đệ mặt mũi bầm dập người gãy tay người gãy chân chạy trối chết, trước khi đi còn không quên nói lời tàn nhẫn với Dung Thiển: “Người Hoa đáng ghét kia, mày chờ đó”
Dung Thiển hiểu cậu nói đó liền ném cho bọn chúng một gậy.
Mấy thanh niên liên tục bỏ chạy, Dung Thiển tức giận hai tay chống nạnh, dám động đến Thẩm Kỳ của cô, đám cô hồn này thấy lần nào đánh lần đó.
Nghĩ đến Thẩm Kỳ, Dung Thiển mới vội vàng nghìn cậu bé đã lui vào trốn trong góc tường.
Kết quả vừa ngồi xuống phát hiện là một đứa trẻ da trắng, sống mũi cao, đôi mắt xanh, cô đã nhìn nhầm, đây không phải là Thẩm Kỳ.
Phát hiện không phải Thẩm Kỳ cô thở phào nhẹ nhõm, có lẽ vừa rồi quá loạn nên cô nhìn nhầm, cô nhớ rõ Thẩm Kỳ cũng có một làn da trắng, dưới tình huống cấp bách nhìn nhầm cũng là chuyện bình thường.
Cậu bé này quần áo rách nát, cả người cũng bẩn thỉu, Dung Thiển vừa định hỏi cậu không sao chứ, cậu bé lại đột nhiên đứng lên bỏ chạy, trong nháy mắt liền biến mất dạng, chỉ còn lại Dung Thiển với vẻ mặt ngu ngốc.
Mỗi lần cô xuyên không cũng là ngẫu nhiên phải không? Giống như rơi ngẫu nhiên khi chơi nhảy dù? Nhưng lần trước tốt xấu gì cũng rơi xuống bên cạnh nhân vật chính, lần này ngược lại rơi xuống một khu phế liệu.
Trên tường là những nét vẽ lộn xộn bằng bút màu, trên mặt đất có bàn ghế bỏ đi thiếu chân, cách đó không xa còn có một chiếc xe bỏ hoang rỉ sét, nơi này nhìn rất giống nơi trốn học của những thiếu niên quậy phá trong phim.
Dung Thiển suy nghĩ: “Hiện tại đã tới nơi, vấn đề là mình phải đi đâu tìm Thẩm Kỳ đây? Còn nữa hiện tại là năm nào? Thẩm Kỳ bây giờ bao nhiêu tuổi chứ?”
Ôm lấy ba vấn đề này, Dung Thiển bắt đầu cuộc hành trình dài tìm kiếm Thẩm Kỳ của mình.