Chương 24

Lúc Nhan Thanh Dao được đưa lên xe cứu thương, Dung Thiển nhìn thấy trên người bà toàn máu.

Theo lời Phó quản gia kể lại, Thẩm Trì lúc ấy nổi trận lôi đình đập vỡ một cái ghế, ông muốn cho bà một bài học, tiện tay nhặt một cây gỗ lên đánh về hướng Nhan Thanh Dao.

Ai cũng không ngờ trên cây gỗ trên lại có đóng một cây đinh dài, bén nhọn ở trên mặt Nhan Thanh Dao cào một đường thật dài từ hốc mắt xuống đến khóe miệng.

Máu ngay tại chỗ liền nhuộm đỏ chiếc váy dài trắng nõn không tỳ vết trên người Nhan Thanh Dao.

Lúc Nhan Thanh Dao quay về, trên mặt quấn băng gạc thật dày, bởi vì cắt sâu vào khóe miệng nên Nhan Thanh Dao không nói được, ngay cả mở miệng ra cũng khó khăn, chỉ có thể ăn cháo lỏng.

Nghe nói sau khi Nhan Thanh Dao trở về, việc đầu tiên chính là đập vỡ tất cả gương trong nhà, cô nhốt mình suốt ngày trong phòng không gặp ai.

Mà thủ phạm Thẩm Trì lại giống như không có gì xảy ra vẫn như cũ đi sớm về muộn, không quan tâm đến Nhan Thanh Dao sống hay chết.

Sau khi Nhan Thanh Dao bị hủy dung, bà không bao giờ mặc váy trắng cả ngày chỉ một thân đen, tóc tai bù xù như xác chết.

Nhan Thanh Dao mỗi tối nữa đêm đều ra ngoài đi lại, còn dọa một nữ giúp việc trong nhà. Vì thế không ai dám ra ngoài lúc nữa đêm nữa.

Dung Thiển sợ bà nghĩ quẩn, mỗi đêm đều âm thành đi theo. Sự thật đúng như cô nghĩ, Nhan Thanh Dao thất thần đi lên sân thượng, vẫn là nhờ Dung Thiển nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô kéo trở về.



Ánh mắt Nhan Thanh Dao trống rỗng không có linh hồn, ánh mắt không nột chút ánh sáng, vết sẹo trên mặt làm người khác giật mình thậm chí còn có chút khủng bố làm người khác sinh lòng sợ hãi. Nhưng Dung Thiển nhìn chỉ thấy thật đau lòng.

Cô muốn vuốt khuôn mặt bà, Nhan Thanh Dao lúc này mới như tỉnh mộng bà hoảng sợ lui vào một góc hai tay ôm đầu gối, thân thể run rẩy không để ai lại gần.

Dung Thiển thấy bà bị dọa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, ngồi xuống cách đó không xa trông chừng cô, định chờ cô bình tĩnh lại mới đến nói chuyện.

Lúc lâu, Dung Thiển mới nghe được giọng yếu ớt của cô: “Tôi thật hâm mộ cô”

Dung Thiển ngẩng đầu nhìn bà, mái tóc buông xuống che đi nửa khuôn mặt của bà, làn da của bà vốn trắng nõn bị mái tóc xõa ra che lại, kết hợp với biểu cảm trợn tròn mắt, thất sự có chút dọa người.

Dung Thiển nâng cằm tư thế thoải mái như đang ở cùng một người bạn cũ, không vì vết thương trên mặt cô mà sợ hãi xa lánh.

Dung Thiển lười biếng nói: “Tôi có gì mà hâm mộ?”

“Cô sống rất tự do” Nhan Thanh Dao nói xong cúi đầu nhìn tay mình thì thầm: “Đã từng, tôi cũng đã từng tự do như vậy”

“Cô là thiên sứ sao?” Nhan Thanh Dao đột nhiên nhìn cô nói

Dung Thiển sửng sốt, thiên sứ? Dung Thiển buồn cười đây là lần đầu tiên có người gọi cô là thiên sứ.

“Nhưng tôi biết người cô bảo vệ không phải là tôi” Nhan Thanh Dao nói xong đứng dậy rời đi.



Dung Thiển nhìn bà rời đi sau đó cũng trở lại phòng. Lúc này Dung Thiển không biết đây sẽ là lần cuối cùng cô cùng Nhan Thanh Dao gặp nhau.

Dung Thiển lẽ ra phải đoán được điều không đúng khi Nhan Thanh Dao chủ động muốn gặp Thẩm Kỳ mới phải, nhưng lúc ấy cô lại ngây thơ chi rằng Nhan Thanh Dao đã nghĩ thông suốt.

Cô nhìn bóng dáng Thẩm Kỳ càng đi càng xa đến khi biến mất ở góc tường. Ngay khi Thẩm Kỳ vào phòng Nhan Thanh Dao không bao lâu, Dung Thiển liền nghe một tiếng động lớn, giống như có thứ gì từ trên cao rơi xuống đập lên móc xe.

Dung Thiển không hiểu sao lúc ấy lại có một loại dự cảm không lành, nhưng cô vẫn không dám tin cho đến khi nhìn xuống cửa sổ

“A” Dưới lầu nhanh chóng truyền đến tiếng la hét sợ hãi, có người hét lên: “Phu nhân nhảy lầu”

Nhan Thanh Dao nhảy lầu trước mặt Thẩm Kỳ, từ cửa sổ nhảy xuống rơi vào chiếc xe thể thao đắt tiền của Thẩm Trì, Nhan Thanh Dao như một búp bê sứ, nay rốt cuộc đã vỡ vụn.

Hôm nay bà mặc một chiếc váy trắng mình yêu thích nhất, mái tóc đen xõa tung, trên mặt lộ ra một nụ cười, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng Dung Thiển nhìn thấy bà cười.

Nghe nói lúc ấy Thẩm Trì chạy ra nhìn thấy chiếc xe yêu thích của mình bị hủy hoại, ông chỉ nói hai chữ: “Xui rủi”

Lúc Phó quản gia chạy tới vừa lúc nhìn thấy Thẩm Kỳ trèo lên cửa sổ khóc tuyệt vọng, trong miệng không ngừng kêu đừng đi, Phó quản gia sợ hãi vội vàng bế cậu xuống.

Thẩm Kỳ lúc ấy ho rất nghiêm trọng cuối cùng ho ra một ngụm máy liền ngất đi.