Mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được hình ảnh Dung Thiển đang gọi điện thoại. Tuy nhiên hình ảnh đã được đăng tải và lan truyền cô chỉ có thể giả vờ như không thấy.
Vài ngày sau, khi cô chuẩn bị tan làm vào buổi tối, phòng chứng cứ gọi cho cô và nói rằng tìm thấy một thứ rất kỳ lạ yêu cầu cô đến xem trực tiếp. Khi Dung Thiển đi tới, một sĩ quan cảnh sát đưa cho cô một bức ảnh cũ và nói: “Tôi tìm thấy bức ảnh này được kẹp giữ các đĩa album đó, trước đây không để ý cô nhìn xem có nhận ra gì không.
Dung Thiển nhận lấy những bức ảnh được đặt trong túi bóng, các bức ảnh cũ đã ngã sang màu vàng nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Bức ảnh được chụp trong nhà theo phong cách Châu Âu của thế kỷ trước, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha kiểu cổ điển, trên tay ôm một con mèo trắng.
Anh mang một cặp kính gọng vàng, ánh mắt ôn nhu, lông mày như tranh vẽ, rất cao quý và nho nhã. Sau anh ta là là một người phụ nữ mặc áo khoác giống như vệ sĩ, đứng khoanh tay, nở một nụ cười tự mãn đầy tinh nghịch, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh.
Dung Thiển chớp chớp mắt, không biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc với mình, hình như cô đã từng gặp ở đâu rồi.
Thấy cô không có phản ứng gì, nam cảnh sát cười nói: “Cảnh sát Dung, cô không cảm thấy người phụ nữ này rất giống cô sao?”
Dung Thiển nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc: “Gì cơ? Trời ơi! Giống thật!”
Nam cảnh sát nói với cô: “Cảnh sát Dung, cô có thể chụp bức ảnh này để điều tra, có lẽ cô có thể tìm ra danh tính của người mất.”
Dung Thiển càng nhìn bức ảnh, lông mày cô càng nhăn lại. Đương nhiên, cô không ngây thơ cho rằng người trong bức ảnh này là mình, cô chỉ thắc mắc, sao có thể có người giống mình đến như vậy. Nếu người phụ nữ này còn sống, cô ấy có lẽ đã rất già?
Sau khi cảm ơn nam cảnh sát, Dung Thiển chụp lại bức ảnh rồi lái xe về nhà. Dung Thiển hiện đang sống với cha mẹ cô, hai vợ chồng luôn lo lắng cho vấn đề hôn nhân của con gái, họ luôn hỏi cô khi nào muốn kết hôn, điều này làm cho Dung Thiển rất phiền lòng.
Tuy năm nay cô đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa từng hẹn hò, cô vẫn luôn miệng: “Tay chân không thiếu, dung mạo cũng không tồi sợ gì không lấy được chồng.”
Mỗi lần nghe cô nói như vậy, hai vợ chồng đều tỏ ra hiểu ý, liền hỏi tiếp: “Vậy khi nào con muốn kết hôn? cha mẹ tìm đối tượng cho con được không?”
Dung Thiển: “…” Cô tự nguyện đầu hàng.
Buổi tối tắm xong, nằm trên giường, Dung Thiển nhìn chằm chằm bức ảnh lúc chiều, càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ trong ảnh chính là mình, phong thái cho đến tư thế đều giống hệt cô.
Cô thậm chí còn có quần áo tương tự, vừa nghĩ đến đó, Dung Thiển ngay lập tức mở tủ quần áo tìm chiếc áo khoác và quần jean giống như trong ảnh. Cô so sánh chúng, tất cả đều giống nhau ngoại trừ một số chi tiết không nhìn rõ vì ảnh đã quá cũ và ố vàng. Do quá kỳ quái, Dung Thiển liên tục nhìn vào bức ảnh đến lúc ngủ thϊếp đi.
Mãi đến nữa đêm, khi nghe thấy tiếng TV đang phát, Dung Thiển ngái ngủ ngồi dậy. Khi cô ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, TV trong phòng khách đang bật nhưng lại không có ai ở đó: “Đã hai giờ khuya rồi, ai lại mở TV được chứ?” cô cảm thán.
Dung Thiển vẻ mặt khó hiểu đi tới, tự hỏi có phải do cha cô quên tắt hay không, tiến lại gần nhìn video đang phát trên TV, cô sững người một lúc, sau đó từ từ ngồi xuống ghế sofa.
Một bộ phim chiến tranh đã rất cũ, không có màu là màn hình trắng đen, ngày tháng được ghi ở góc màn hình, là phim từ năm 1975. Thời đó công nghệ quay phim chưa phát triển như bây giờ, cảnh quay nhìn hơi rung nhưng cảm giác rất chân thực.
Dung Thiển quyết định xem nó, mặc dù không có phụ đề nhưng các diễn viên nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Có lẽ vì chưa tiếp xúc với bộ phim nào như này, Dung Thiển xem một cách đầy hứng thú.
Rót cho mình một cốc nước, lại ngã vào ghế sofa tiếp tục xem. Kết quả là lúc đang uống nước, cô liếc mắt lên TV, “bốp” một tiếng, nước phun ra ngoài: “Ách”
Dùng khăn giấy lau, Dung Thiển che miệng ho khan vài tiếng, sau đó vội vàng đi tới TV.
Cô thấy người một người đàn ông mặc quân phục với chiếc áo choàng rất oai nghiêm xuất hiện trong phim. Nhưng đó không phải là trọng điểm, mấu chốt là nam nhân trong phim giống hệt nam nhân mà cô nhìn thấy trong bức ảnh vừa rồi!