Chương 19

Lục Mạn Quân cũng không vòng vo: "Con đọc thư tiếng Anh kiếm được chút tiền, cũng nên đóng một chút tiền ăn uống."

Thật ra thì ăn ở nhà, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Năm mươi đồng đủ ăn một tháng. Cô cố tình cho nhiều hơn một chút.

Dượng có chút không tin, lật đi lật lại tờ một trăm đồng kia nhiều lần, xác định là tiền thật.

“Con kiếm được?”

Lục Mạn Quân nói: "Con đọc thư kiếm được.”

Dượng cau mày nói: "Phí ăn uống cũng không cần nhiều như vậy.”

Lục Mạn Quân nói: "Đừng cố gồng nữa, sắp đến cuối tháng rồi, lại phải nộp tiền thuê.”

“Con nít suy nghĩ như vậy làm gì? Chuyện tiền dượng đã nghĩ ra cách rồi.”

Lục Mạn Quân nói: "Không có việc gì đâu. Dượng cứ cầm đi, con còn có tiền.”

Dượng kinh ngạc trừng mắt nhìn cô: "Đọc thư có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Dây chuyền vàng hơn ba trăm, cộng thêm số tiền này, cũng là hơn bốn trăm đồng. Một phong thư hai đồng, hơn bốn trăm đồng, con phải đọc hơn hai trăm phong thư.”

Cô vẫn cho rằng đầu óc của dượng cũng không nhanh nhạy, hoá ra tâm tư rất kín đáo. Lục Mạn Quân biết không thể gạt được, đành phải thẳng thắn nói cho hắn biết: "Con còn giúp người khác làm bài tập, dượng cứ nhận đi.”

Dượng nhớ tới: "Mấy ngày hôm trước dượng nghe dì Vương nói, cuối đường có cái sạp giúp người ta làm bài tập, chính là con sao?"

“Không được không được, không thể làm chuyện này, như vậy sẽ làm hư đám nhỏ!”

Người thời đại này giác ngộ đúng là cao. Lục Mạn Quân nhẫn nại giải thích một câu: "Người muốn đọc sách sẽ không dùng tiền viết hộ. Người không muốn đọc sách, cho dù không tìm được viết hộ, cũng sẽ không viết. Còn không phải đi tìm bạn học chép bài tập sao?"

Thấy vẻ mặt dượng vẫn ngoan cố, không đồng ý lắc đầu, Lục Mạn Quân thật sự có chút phiền phức, không hề thuyết phục hắn: "Dù sao dượng cứ nhận đi! Cũng đừng xen vào chuyện của con."

Cô nhét dây chuyền vàng đựng trong túi vải nhung màu vàng kim vào trong tay hắn: "Còn cái này nữa, trả lại cho dì, con thấy dì thường đeo dây chuyền vàng này, không còn nữa nhìn có vẻ không quen. Nếu dượng thật sự vì tốt cho gia đình này, thì kiếm nhiều tiền hơn! Đừng để dì ấy chịu khổ!"

Bình thường Lục Mạn Quân đã quen dạy dỗ người khác, nhất thời không đổi giọng. Chờ cô ý thức được, mới phát hiện mình dường như không quá lễ phép. Dượng là trưởng bối, nói chuyện như thế sao được?

Nhưng dượng không lên tiếng, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền vàng này, hốc mắt có chút đỏ. Cuối cùng thở dài một hơi: “Aizzz... Đây là chuyện gì thế này."

Hắn vỗ vỗ đỉnh đầu cô: "Được rồi, biết con vì tốt cho gia đình này, dượng sẽ nghĩ biện pháp, con cũng đừng bận tâm.”

Dì rõ ràng đã nghe thấy. Lúc ăn cơm tối, Lục Mạn Quân nhìn thấy dượng đưa dây chuyền vàng cho dì, nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của dì, trong lòng cô cảm thấy tốt hơn nhiều. Ăn chực uống chực lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể báo đáp.

Chuộc xong dây chuyền vàng, cho tiền ăn uống, cô cũng không có bao nhiêu tiền. Nghĩ đến ngày hôm sau tiếp tục kiếm tiền, không ngờ chú Mập lại đi báo cáo cô.

Khi đó Lục Mạn Quân đang cho học sinh xem bài tập, chợt nghe thấy có người ở trên đỉnh đầu hô: "Này..."

Giọng điệu khó chịu kia khiến cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy là một người ngoại quốc, đội mũ màu đen, mặc nguyên bộ đồng phục màu xanh lá cây. Có vẻ là một sĩ quan cảnh sát.

Viên cảnh sát tháo mũ xuống, đưa lên tay ước lượng một chút: "Cô bạn nhỏ, làm ăn không tệ he!"

Hắn nói tiếng Quảng Đông, nhưng phát âm rất không chuẩn, lộ ra vẻ xa lạ của người nước ngoài.

Hắn tiện tay phất mũ một cái, đuổi học sinh đi, còn mình ngồi xuống băng ghế nhỏ. Lại nhìn thoáng qua bảng giá, khinh bỉ thở hắt ra từ lỗ mũi: "Tám hào!"

Khẳng định không có chuyện tốt! Lục Mạn Quân rất quen thuộc với giọng điệu muốn tống tiền này: "Sao vậy?”

Cảnh sát nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu nhìn thoáng qua quầy hàng của chú Mập: "Không có gì..."

Quay đầu lại, cười nửa miệng: "Có người nói cô bé vi phạm quy định bày sạp ở chỗ này.”