Nhìn Lục Mạn Quân nói như vậy, học sinh nọ vẫn có chút bán tín bán nghi. Hắn đem kem vứt đi, tại băng ghế nhỏ ngồi xuống, từ trong cặp lấy ra từng sấp tài liệu, rồi thêm một quyển sách bài tập lớn: "Rất nhiều cái tôi cũng không biết!"
Lục Mạn Quân cầm lấy lật một chút, là một bài thi tiếng Anh. Trong đó phần đọc rồi điền chỗ trống là mười đề, có tám đề đều trống không, bất quá đề mục rất đơn giản. Còn phải viết một bài văn nhỏ.
"Nhiều như vậy à, tám hào không đủ, ít nhất phải hai đồng năm."
Học sinh mắt sáng lên một chút: "Cậu biết viết? Vậy được, khi nào thì có thể viết xong?"
"Cậu ngồi chờ tôi một lát, lập tức có ngay."
Học sinh nói: "Viết xong tôi xem lại, đúng thì tốt, sai rồi tôi không trả tiền."
Đọc đơn giản nhất, tương đương với câu chuyện Khải Trí phiên bản tiếng Trung. Cũng chính là chuyện câu ABC, thoáng cái đã viết xong. Chỉ có viết văn hơi tốn chút thời gian. Cô cảm thấy hạng mục này chọn cũng quá tốt, so với đọc thư còn đơn giản hơn, tốc độ còn nhanh hơn. Bởi vì hoàn toàn không có thuật ngữ chuyên nghiệp.
Lúc cô làm bài tập, mấy học sinh bên cạnh vây quanh, líu ríu nói: "Trả tiền thế nào? Em cũng không muốn viết văn."
Lục Mạn Quân xem viết một bài văn phải mất mười phút, mà đọc chỉ cần hai ba phút.
"Tôi không viết nữa. Đọc điền chỗ trống, một bài thi tám hào."
Rất nhanh, học sinh ăn kem chạy đến tìm, đối đáp án xong trở về: "Toàn bộ đều đúng, cô tôi viết thêm mấy bài đi."
Cái này không ít học sinh đều có hứng thú, kích động đi theo phía sau xếp hàng chờ: "Viết xong đổi tôi. Tôi phiền nhất là đọc hiểu. Nghỉ trưa xong tới lấy."
Giờ nghỉ trưa nhận không ít bài tập, Lục Mạn Quân rất nhanh liền viết xong, đặt ở một bên biên dãy số. Đến giờ tan học, học sinh nhiều hơn so với giờ nghỉ trưa. Ngoài đọc hiểu, còn có một số người muốn viết về lịch sử, địa lý, hóa học, thì dùng không gian vừa học vừa viết.
Lục Mạn Quân thu tiền đến mỏi tay, lại cùng tiệm bánh bao và tiệm đồ chơi thương lượng hợp tác. Mua bao nhiêu tiền bánh bao có thể tặng phiếu đại lý, thoáng cái khách hàng càng nhiều. Cho dù là không có chú ý tới sạp của cô thì cũng tò mò lại đây nhìn xem.
Chú Mập tức giận đến thổi râu trừng mắt, thấy bên này xếp hàng đến ven đường, tất cả đều là học sinh. Nhiều lần đi qua xem bên này tình huống như thế nào.
Lục Mạn Quân không để ý tới chú ta, thoải mái để cho ông ta xem bảng giá. Hắn xem cũng vô dụng, hắn chỉ có thể dùng một hào giúp người khác xem thư tiếng Anh. Chú Mập không còn cách nào khác, cũng thử làm bài tập tiếng Anh, nhưng các học sinh thấy chú làm một bài tập cân nhắc nửa ngày, đều không đưa nữa.
Phỏng chừng chú Mập bày sạp một ngày, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mặt đều tức tím. Hắn tức giận nhìn sang bên này, mắng: "Xem mày có thể đắc ý bao lâu!"
Buổi tối lúc thu sạp, cô đếm một chút, kiếm được nhiều hơn đọc thư.
Toàn bộ một trăm năm mươi đồng.
Ngày hôm sau làm ăn càng tốt, một truyền mười, mười truyền trăm. Dần dần, người ở khu bên cạnh cũng tới tìm cô làm bài tập. Cô lại mua một cái bàn, tìm một học sinh hỗ trợ cùng nhau xem.
Buổi tối về nhà, cô tìm một cơ hội, chuộc lại dây chuyền vàng, lại đi tìm dượng nói chuyện riêng.