Chương 16

Sáng sớm hôm sau, dì liền đẩy một chiếc xe đạp ra, chở cô đi tìm chú hai. Đi mới phát hiện nguyên lai "Nhị thúc công" không phải một người, mà là chỉ một cửa hàng cầm đồ. Ngoài cửa treo một bảng hiệu hình tròn viết một chữ "Cầm".

Quầy gỗ của hiệu cầm đồ rất cao, trên đỉnh quầy còn lắp một tấm thủy tinh, đại khái là sợ người ta ăn cướp. Lúc đi đã có hai ba người xếp hàng. Đến lượt dì, cô phải giơ sợi dây chuyền vàng trong tay lên quá đầu, nhón chân lên, khó khăn đưa qua: "Con xem cái này bao nhiêu."

Lục Mạn Quân lần đầu tiên nhìn thấy có người cầm đồ, thật sự có chút tò mò, nhảy nhót, muốn thấy rõ mặt người phía sau hiệu cầm đồ. Nhưng dáng dấp cô thấp, nhảy thế nào cũng với không tới.

"Ba trăm đồng đi." Tiếng người kia từ phía sau thủy tinh truyền ra.

Dì dường như rất quen thuộc với người nọ: "Cậu xem ba trăm ba mươi được không, tháng này hơi bó tay, tiền đều cầm đi mua vải, tuần sau sẽ chuộc lại."

"Được, vậy ba trăm ba."

Còn có thể cò kè mặc cả ư? Lục Mạn Quân bị phim truyền hình trước kia đầu độc, chỉ cảm thấy những ông chủ tiệm cầm đồ kia đều diện mạo dữ tợn, nửa điểm không thể thương lượng. Hiện tại xem ra, hàng xóm tựa hồ đều rất thích nơi này. Lục Mạn Quân cảm thấy vàng thỏi trong không gian của mình phỏng chừng có thể bán đi rồi.

Dì cầm lấy tiền, dường như thở phào nhẹ nhõm. Mới có sáu tờ tiền giấy, cô đếm nhiều lần, mới cẩn thận bỏ vào trong ví tiền của mình.

Cầm xong dây chuyền vàng, bọn họ liền đạp xe đến chỗ làm chứng minh thư. Bọn họ đạp xe rất lâu, Lục Mạn Quân đã lâu không ngồi xe đạp, mông bị yên sắt làm đau. Đến trung tâm thành phố, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của thành thị. Nhà cao tầng hai bên đường dày đặc, kiến trúc màu trắng khí thế rộng rãi. Phóng tầm mắt nhìn lại đều là xe buýt hai tầng đỏ trắng và xe hơi kiểu Anh cũ. Trên đường có một trạm gác, có một cảnh sát giao thông mặc đồng phục đang chỉ huy giao thông.

Đặt xe đạp xong, đi về phía trước, thấy đã có người xếp hàng. Hàng ngũ đó được sắp xếp gọn gàng và dài, giống như một con rắn, chạy một vòng quanh một tòa nhà cổ kiểu Anh ở phía trước. Lục Mạn Quân nhất thời có loại dự cảm không tốt, chỉ nghe thấy dì nói: "Ai nha, sao nhiều người như vậy!"

Dì bảo cô xếp hàng trước, chuyển tới phía sau tòa nhà, không bao lâu cầm một xấp tài liệu trở về. Lục Mạn Quân nhìn thoáng qua, trên đó tất cả đều là tiếng Anh. Dì cầm bút cho cô điền, đặc biệt cao hứng nói, vốn muốn đi tìm chú Mập, hiện tại lại có thể tiết kiệm được một khoản.

Chân Lục Mạn Quân đứng mỏi nhừ, xếp hàng hơn nửa ngày, bọn họ mới vào cửa. Vừa vào cửa, màng nhĩ lập tức chịu không nổi, trong đại sảnh ồn ào, giống như cái chợ.

Chỉ có ba cửa sổ, nhân viên công tác đều là người Trung Quốc. Cô từ trong đám người chen vào, thấy trên tường trắng bên cạnh còn dán không ít chỉ dẫn tiếng Anh, đóng dấu đỏ.

Những nhân viên này ngược lại 60 năm như một ngày, không chỉ làm việc chậm chạp, thái độ còn cực kỳ kém: "Về nhà điền xong rồi lại đây, viết cái gì vậy!"

Trên bàn đặt một tấm bảng viết tay, viết quá trình xin chứng minh thư.

Có một ông lão không hiểu tiếng Anh, hỏi hắn tài liệu điền như thế nào, lập tức bị mắng một trận, bảo ông ngày mai điền xong lại tới. Ngẫm lại, xếp hàng hơn nửa ngày, thật vất vả mới đến phiên mình, kết quả bởi vì không điền xong tư liệu, ngày mai còn phải xếp hàng một lần! Lục Mạn Quân cảm thấy ông ta quá đáng thương, liền nói với dì, đi lên giúp ông ta điền đơn.

Sau đó có nhiều người đến tìm cô điền. Cô mặc kệ, lại đứng về đội mình tiếp tục xếp hàng.