Lục Mạn Quân một chữ cũng nghe được, tuy rằng không biết nhị thúc công là ai, nhưng có thể cảm giác trong nhà tài chính rất khó khăn. Nhìn bọn họ không muốn nói, cũng giả bộ không biết.
"Đúng vậy! Cháu mua bánh đậu xanh..."
Trần Khả ở đầu bên kia sô pha hô: "Đêm nay không cần làm cơm cho con nữa, con vào phòng đây!"
Dì lẩm bẩm: "Mỗi ngày đều ôm cây đàn ghi ta rách kia!" lại đi đến sô pha nhìn, thấy là bánh đậu xanh và bánh đường trắng, liền nói với dượng: "Ai nha, nhìn đứa nhóc ngốc này kìa!" quay đầu nhìn Lục Mạn Quân, có chút không biết nên khóc hay nên cười: "Hai đồng kia mua đồ ăn vặt cho các con, con mua bánh đậu xanh cho chúng ta làm gì?"
Dượng cúi đầu nhìn thoáng qua hộp bánh kia, lại nhìn Lục Mạn Quân lảo đảo, ôm ấm trà từ phòng bếp đi ra. Thấy cô hiểu chuyện như vậy, lại nghĩ đến lúc mình bằng tuổi cô, theo ba mẹ chạy đến Hồng Kông lang bạt, sớm phải học được đoán ý. Đây đều là khổ mà ra. Không giống con gái bà con xa của ông, một hồi la hét muốn đi xem buổi gặp mặt của Phùng Bảo Bảo, một hồi ầm ĩ muốn mua hộp phấn. Nghĩ vậy, thái độ liền mềm nhũn, đưa tay tiếp nhận ấm trà trong tay cô: "Để dượng."
Dì quay đầu nhìn dượng một cái, biết ông đây có ý tiếp nhận Lục Mạn Quân, cười nhét vào miệng ông một miếng bánh đậu xanh.
Buổi tối ăn cơm, đại khái là thiếu tiền, dì cũng không nấu cơm, chỉ nấu một nồi mì sợi.
Lục Mạn Quân gắp mì chậm rãi ăn. Dì vì tiền điện nước mà rầu rĩ, bọn họ làm sao không biết xấu hổ lại ăn không uống không, lương tâm áy náy. Nói thật, cô đối với tiền thuê điện nước thập niên sáu mươi không có khái niệm gì, nhưng nhìn giá cả trước mắt, tám xu ước chừng bằng với hiện đại bằng mười khối, phỏng chừng cần hai ba mươi khối đi. Trong tay cô có tiền, chỉ là không biết làm sao đưa cho dì. Không cần phải nói cũng biết dì chắc chắn sẽ không nhận, có thể còn hỏi cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Đang suy nghĩ tìm cách nhét tiền, chợt thấy dì vỗ tay dượng: "Ngày mai em cùng Mạn Quân đi làm chứng minh thư, anh đi tìm chú hai đi."
Đầu thập niên 60, chính sách vẫn rất rộng rãi. Chỉ cần đến Hồng Kông, là có thể lấy được giấy tờ đi lại ở Hồng Kông, nhưng không thể đi học. Nếu muốn đi học thì có thể đến nội thành xếp hàng xin chứng minh thư.
Dì nói: "Làm xong là có thể học tiểu học rồi."
Học phí ở Hong Kong chắc đắt lắm nhỉ? Cũng không có tiền đóng tiền điện nước còn học tiểu học.
Lục Mạn Quân nhớ tới ngày hôm qua ở tiệm bánh bao nhìn thấy học sinh túm năm tụm ba xếp hàng mua bánh bao vừng, tuổi nào cũng có, phỏng chừng nơi này có vài trường học. Cô thuận miệng hỏi vài câu, thì ra bên này có một trường tiểu học cộng đồng, dựng một cái lều sắt trên sân thượng, dùng lưới sắt vây quanh. Mời mấy giáo viên đến lớp, học phí chỉ thu tượng trưng một đồng.