Thời đại này nam nữ kết hôn, phổ biến là xem mắt. Nếu không thì là bà mai giới thiệu đối tượng, nếu không thì cũng là người lớn trong nhà giới thiệu đối tượng.
Chỉ gặp mặt qua một lần, liền quyết định.
Còn về nhân phẩm của đối phương như thế nào, đối với mình tốt hay không, có thích hay không, đều không có ai suy nghĩ đến.
Trần Ngũ Nguyệt với Triệu Trí Viễn là ngoại lệ.
Khi ấy, Trần Ngũ Nguyệt vừa gặp đã nhìn trúng Triệu Trí Viễn. Triệu Trí Viễn khi đấy cái gì cũng không có.
Sau đấy, ông ấy liền thích người phụ nữ này, vô điều kiện hy sinh tất cả. Hai người đều yêu thích lẫn nhau, cuối cùng đến với nhau.
Triệu Hưng Quốc và Trương Tú Lệ là thông qua người khác giới thiệu, chỉ gặp mặt nhau có một lần.
Có điều Triệu Trí Viễn cũng có nghe ngóng qua, lúc đấy cũng có người bảo oonng, đừng để cho con trai mình lấy Trương Tú Lệ.
Ông cũng nói qua, chỉ có điều, con trai ông đã có chủ ý, người làm bố là ông, nói nhiều hơn nữa cũng không tốt.
Trần Ngũ Nguyệt đặc biệt phản đối, có điều không có tác dụng, cuối cùng Trương Tú Lệ vẫn là dưới tình huống không cần bất kỳ sính lễ nào gả vào nhà họ.
" Bố, sự tình đã thành như vậy rồi, bố cũng đừng quá lo lắng, người phải sống qua ngày với Trương Tú Lệ, không phải là bố với mẹ, mà là đại ca!
Nếu như đại ca cảm thấy không sao, thì chúng ta cũng không cần lo lắng giúp anh ấy, anh ấy là một người trưởng thành rồi, có thế tự xử lý được việc của mình!"
" Nói cũng phải, đại ca con không phải là trẻ con nữa, nên tự học cách xử lý việc của bản thân."
Nói xong, ông liền nhìn về phía Triệu Hương Vân
" Hương Vân, con trưởng thành rồi! so với tưởng tượng của bố còn hiểu chuyện hơn, nếu như hai anh con có thể được một nửa như con, thì cũng không trở thành như bây giờ!"
Triệu Trí Viễn biết hai đứa con trai mình nghĩ gì.
Người khác đều là chiều chuộng con trai, bọn họ thân là con trai nhưng lại không được chiều chuộng.
Vốn dĩ tất cả mọi thứ thuộc về chúng nó, lại thuộc về Hương Vân.
Nhưng bọn chúng không hề nghĩ xem, tất cả những đồ trong nhà, không phải là do chúng để dành được.
Có đưa cho chúng hay không, đưa bao nhiêu, đó là việc ông và vợ ông quyết định.
Chỉ hy vọng, hai đứa con trai này, sớm chút hiểu chuyện, sớm hiểu rõ những đạo lý này.
" Bố, người đừng nói như vậy, con cũng có chỗ không đúng!"
Nói chính xác hơn là nguyên chủ. Ban đầu nguyên chủ chiếm hết những đồ tốt của gia đình, vốn có thể đối xử tốt hơn với hai anh, nhưng không hề. Không những chê cười hai ông anh không có bản lĩnh, còn chuyên đi bắt nạt hai chị dâu.
Cậy vào việc Trần Ngũ Nguyệt chiều chuộng, ở trong nhà vô pháp vô thiên.
Chuyên đi gây sự, bắt nạt người khác, Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc làm sao lại không đối với cô ý kiến lớn như vậy?
Triệu Hương Vân càng nói như vậy, thì Triệu Trí Viễn càng cảm thấy hai đứa con trai có vấn đề.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Triệu Hương Vân nhận ra điều đó, kiên quyết không nói gì nữa.
Đóng băng ba thước, cô muốn cải thiện mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, cũng không thể gấp gáp nhất thời được.
Cô càng gấp gáp, thì vấn đề càng nhiều.
" Bố, thời gian không còn sớm nữa, con đi nghỉ trước đây!"
" Đi đi, bố ở đây đợi mẹ con!"
......
Ngày hôm sau, Triệu Hương Vân dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà.
Ngày hôm qua hầm một nồi xương, dùng lửa nhỏ hầm cả một buổi tối, vừa mở vung, mùi thơm sắp câu mất hồn của người khác.
Triệu Hương Vân nuốt nước miếng.
Lấy một mì đã được chuẩn bị ra, bắt đầu nhào bột mì.
Bột mì này là cô lấy từ không gian ra. Mấy ngày này, chỉ cần cô ở trong phòng, liền dùng chậu bảo bối biến thêm càng nhiều lương thực.
Cô phải nổ lực, để tất cả lương thực trong không gian cộng lại được vài trăm cân. Những đồ quý hiếm như dầu ăn, thịt lợn thì càng nhiều càng tốt.
Ở thời đại nghèo khổ này, sống thật tốt.
Triệu Hương Vân không cần phải giải thích nguồn gốc những đồ này, Trần Ngũ Nguyệt đưa cho cô tem phiếu, cô có thể nói đây là đồ cô mua.
Còn về việc mua ở đâu, mua của ai thì đó là việc của cô.
Bột mì sau khi được nhào xong, Triệu Hương Vân để ở một bên.
Cô lấy mấy quả dưa chuột từ giỏ rau mà Giang Vệ Dân tặng ra, làm món nộm dưa chuột.
Sau đấy nấu một nồi nước, chuẩn bị lát nữa trần mì.
Lúc Trần Ngũ Nguyệt tỉnh dậy, Triệu Hương Vân đang nấu mì.
Hương thơm bay khắp phòng bếp. Trên bàn còn bày hai đĩa nộm dưa chuột.
" Trời ơi, Hương Vân, sao con dậy sớm thế? Đây đều là do con làm?" Trần Ngũ Nguyệt chỉ tay vào đĩa dưa chuột, kinh ngạc hỏi cô.
Triệu Hương Vân dùng đũa đảo qua mì
" Mẹ, đồ ăn sáng sắp làm xong rồi, mẹ nhanh đi gọi bố, hai anh và chị dâu ra ăn sáng!"
" Hương Vân, con .... con đây là đang làm gì vậy? Sao con có thể ngày nào cũng nấu cơm được? Hai chị dâu con đều không có nấu bao giờ!"
Trần Ngũ Nguyệt đau lòng gần chết.
Bà nuôi con gái bao nhiêu năm, trước đây không phải làm việc gì, giờ thì vừa phải đi kiếm công điểm, vừa phải nấu đồ ăn, bà sắp đau lòng chết rồi.
" Mẹ, chỉ là một bữa cơm thôi mà, không tính là gì, lại nói, con cũng ra mồ hôi, có thể giảm cân!"
Ngày tháng sáu, là lúc nóng nhất. Cho dù là buổi sáng sớm, thời tiết cũng không hề mát mẻ.
Chỉ làm một bữa sáng thôi, Triệu Hương Vân mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, khắp người ướt sũng.
" Con đứa trẻ ngốc này, con...." Trần Ngũ Nguyệt bất lực thở dài.
" Mẹ, người đừng quá chiều chuộng con nữa, để cho con thích ứng! Con nghĩ rằng, buổi sáng mẹ với bố, ăn mì con làm, cả ngày làm việc đều có sức lực!"
Trần Ngũ Nguyệt cảm động không thôi.
" Mẹ đi gọi bố con, đúng rồi, bột mì này của con lấy ở đâu ra?"
Bột mì trong nhà đều được khóa trong tủ của bà, bột mì này khẳng định không phải trong nahf.
" Con mua ở trong huyện thành!"
" Huyện thành? Tình hình bây giờ đều thiếu lương thực, lương thực trong cung tiêu xã vừa bán ra liền hết trong chớp mắt. Hương Vân, con... con không phải là đi đến chợ đen đấy chứ?"
Trần Ngũ Nguyệt biết chợ đen, thậm chí còn đi qua.
Bà đi thì không sao, nếu như Hương Vân đi, nếu như xảy ra chuyện thì phải làm sao.
" Chợ đen? Đó là nơi nào?" Triệu Hương Vân cố ý giả ngốc.
Bởi vì cô nhìn ra được, Trần Ngũ Nguyệt lo lắng việc này.
Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Triệu Hương Vân ngơ ngác, vốn nghĩ là cô biết, sợ bản thân làm hỏng Triệu Hương Vân, bà ngày lập tức xua tay
" Không có gì! Mẹ đi gọi bố con!"
Trần Ngũ Nguyệt đi gọi mọi người dậy ăn sáng, Triệu Hương Vân dùng hộp cơm bằng sắt đựng một hộp mì.
Nước canh thì đựng trong một cái bát lớn.
Dưa chuột nộm cũng được đựng trong một cái đĩa nhỏ, trực tiếp cho hết vào trong không gian.
Đợi mọi người gọi mọi người ra ăn sáng, Triệu Hương Vân đã ăn xong bữa sáng của mình rồi.
Một khúc xương, một thìa mì, thêm một quả trứng gà. Đây chính là đồ ăn giảm cân của cô, sau khi ăn xong, tất nhiên là vẫn đặc biệt đói, có điều cô phải chịu đựng.
Nhìn thấy Triệu Hương Vân đặt bát đũa xuống, Trần Ngũ Nguyệt vừa bước vào cửa liền kinh ngạc
" Hương Vân, con ăn xong rồi?"
" Vâng, con trước tiên đi tản bộ, đợi lát nữa sẽ trực tiếp đi tới sân phơi, đợi bố phân công công việc!"
Triệu Hương Vân nói xong, đi ra khỏi bếp, quay trở lại phòng thay một bộ quần áo sạch.
Trước khi ra cửa, cô còn đội mũ tre, đem khuôn mặt bọc kín lại, tay không đi khỏi nhà, trực tiếp đi tới nhà Giang Vệ Dân.