Chương 57: Cứu Người

" Có thể làm sao nữa, chính là thấy đây là tiệm ăn, nên muốn lừa đồ ăn, đồ uống! Người như vậy tôi gặp nhiều rồi, gặp kẻ nào đuổi kẻ đấy!"

Thái độ phục vụ của tiệm cơm Quốc Doanh rất tệ, nói chuyện mười phần khó chịu. Triệu Hương Vân gặp qua rồi, nên cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Cho dù là như vậy, cô cũng không cảm thấy nói về một đứa trẻ như vậy có gì phải tự hào.

" Anh đưa đồ ăn cho đứa bé rồi? Hay là khách ăn khác đưa cho nó rồi?" Triệu Hương Vân nói.

" Tôi sao phải đưa đồ ăn cho nó? Tôi lại không phải bố của nó, lại không phải mẹ của nó, dựa vào đâu tôi phải quan tâm nó?" nhân viên phục vụ không khách khí nói.

" Vậy thì sao anh lại biết được là nó đến để lừa gạt đồ ăn? Anh chưa từng đưa cho nó, thì lấy đâu ra lập trường ?" lúc Triệu Hương Vân hỏi câu này vẫn giữ nụ cười trên mặt. Nhìn thì có vẻ rất vộ hại, nhưng trên thực tế thì lại là một người rất khó chọc vào.

" Cô... "

" Tôi làm sao? Tôi nói sai gì à?" Triệu Hương Vân vừa cười vừa hỏi.

Nhân viên phục vụ nói không lại cô, chỉ có thể tức giận đùng đùng quay người bỏ đi.

Triệu Hương Vân đem bát cháo trước mặt bỏ vào hộp cơm luôn đem theo bên người, sau đấy đem bỏ tất cả thức ăn vào đấy.

Cầm theo hộp cơm, rời khỏi tiệm ăn. Cô cũng không biết bản thân bị làm sao, chỉ cần nghỉ tới, ánh mắt đứa trẻ đó khi nhìn bản thân, liền cảm thấy đáng thương.

Khi cô đuổi tới nơi, thì thấy đứa trẻ đó đang ngồi dưới góc tường. Cũng không nói vào tiệm ăn, cũng không rời đi.

Triệu Hương Vân bận rộn tiến lên phía trước, nói với đứa bé:

" Vừa rồi có phải là em đói bụng, muốn ăn cơm phải không?"

Đứa trẻ lắc lắc đầu. Sau đó giống như là nghỉ tới điều gì, lại nặng nề gật đầu.

" Cái này cho em!" Triệu Hương Vân mở nắp cơm, đưa đũa và hộp cơm cho đứa trẻ.

Đứa trẻ này là bé trai, nhìn bộ dạng chắc khoảng năm sáu tuổi, quá gầy rồi.

Chắc là lâu rồi chưa được ăn một bữa no.

Khi thấy Triệu Hương Vân đưa tới một hộp cháo và một nắp thức ăn, mắt của nó ngay lập tức sáng lên.

Nó nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Triệu Hương Vân, liên tục nuốt nước miếng.

" Chị ơi, em có thể đem hộp cơm này về nhà được không ạ, em muốn đưa cho bà nội ăn được không ạ? Bà em bị ốm rồi!" đứa trẻ nói xong liền cúi đầu xuống.

Theo tầm mắt của nó, Triệu Hương Vân thấy chân nó không đi giày, trên đôi chân nhỏ nhắn đen đen còn có một vài vết thương.

" Đương nhiên là có thể rồi!" Triệu Hương Vân nói.

Cô đậy nắp hộp cơm lại, sau đó làm động tác giả cho tay vào trong gùi, nhân cơ hội lấy ra hai quả trứng gà luộc.



Đây là trứng gà mấy hôm trước Trần Ngũ Nguyệt đưa cho cô làm đồ ăn sáng, lúc đồ vẫn còn nóng, cô đem bỏ vào trong chậu bảo bối, sau đấy có nhiều thêm không ít trứng gà.

Bởi vì thời tiết nóng, nên trứng gà nguội chậm, lúc bỏ vào không gian vẫn còn một chút nóng.

" Cho em! Cái này cũng cho em đem về nhà!"

Triệu Hương Vân trực tiếp cho hai quả trứng vào trong túi của đứa trẻ.

Đứa trẻ choáng váng, không biết lúc nào nước mắt đã rơi đầy mặt.

" Đừng khóc nữa, nhanh chóng về nhà đi!" Triệu Hương Vân nói.

Đứa trẻ nhìn hộp cơm trong tay, lại nhìn hai quả trứng gà trong túi, nói:

" Chị ơi, em tên là Lục Trường Sinh, cảm ơn chị, sau này em nhất định sẽ báo đáp chị!"

Nói xong đứa bé ôm hộp cơm, giữ hai quả trứng, liền chạy như bay.

Triệu Hương Vân nhìn bóng lưng nó dần xa, chỉ có thể hết cách lắc đầu. Cô không hề muốn được báo đáp, chỉ là cảm thấy đứa trẻ này thật đáng thương.

Thức ăn mua ở tiệm ăn Quốc Dân cô đã đem tặng rồi, cô cũng không muốn quay trở lại tiệm ăn đó để nhận tức giận.

Cô từ trong không gian lấy ra một cái bánh bột ngô, thêm một bình nước, liền ăn no bụng.

Sau đó, rời khỏi Huyện Thành.

Đợi tới khi về gần tới đội sản xuất, cô mới từ không gian lấy ra ống xương, ruột già lợn, cùng với mười cái liềm, một con dao.

Cầm theo những đồ này, Triệu Hương Vân đi vào đội sản xuất.

Lúc cô trở về tới nơi thời gian còn sớm, mọi người trong đội sản xuất còn đang làm việc.

Vốn còn tưởng bản thân có thể sách theo xương lợn và ruột già lợn quay về nhà mà không thu hút sự chú ý của người khác. Không nghĩ tới, gặp phải Giang Vệ Dân đang kéo xe phân đi thu dọn ở từng nhà.

Giang Vệ Dân nhìn thấy cô xách theo nhiều đồ như vậy, liền đoán được cô lại đi vào trong Huyện Thành.

" Giang Vệ Dân, anh tới thật đúng lúc, tôi có đồ tốt muốn đưa cho anh!" Triệu Hương Vân nói.

Giang Vệ Dân nhất thời đỏ mặt. Anh đặt xe kéo trong tay xuống, đi tới trước mặt Triệu Hương Vân.

Còn chưa kịp lên tiếng, Triệu Hương Vân đã đem dao rựa đưa cho anh.

" Cho anh, đây là tôi mua cho anh, sau này anh đừng dùng con dao sứt của trại lợn nữa, cắt có chút cỏ lợn tốn hết sức lực!"

Giang Vệ Dân có chút giật mình.

" Cô có phiếu công nghiệp?"



" Đúng vậy, đây là mẹ tôi đưa cho." Triệu Hương Vân đổ hết cho Trần Ngũ Nguyệt.

Tóm lại, người trong đội sản xuất đều biết, mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt vừa có tiền vừa có phiếu, hơn nữa chỉ đưa cho mình con gái dùng.

" Dao này bao nhiêu tiền, tôi đưa cho cô!" Giang Vệ Dân nói.

" Đưa cái gì mà đưa, đưa chút tiền này, còn không bằng sau này anh cho tôi mượn phòng bếp để tôi làm chút đồ ăn ngon cho mình!" Triệu Hương Vân nói.

Cô nói như vậy, thực ra chỉ là muốn tím lý do để không phải nhận tiền của Giang Vệ Dân. Dù sao thì con dao này, cũng là cô làm trao đổi mua bán có được, đưa cho Giang Vệ Dân cũng không phải chịu thiệt gì.

Nói đến việc này, Giang Vệ Dân liền cau mày. Lần trước Triệu Hương Vân mượn anh dầu ăn, theo lý thì dầu sẽ bị ít đi, nhưng ai biết được, không những không ít đi mà còn nhiều hơn.

Đây thực sự không phải do anh nhớ sai. Cũng không thể nói là do Triệu Hương Vân đổ thêm vào, vì hôm đấy rõ ràng cô đến không đem theo đồ gì.

" Anh còn ngây người ra đấy làm gì, nhanh cầm lấy đi!" Triệu Hương Vân thúc giục.

Giang Vệ Dân đưa tay nhận lấy con dao, nói một câu

" Cảm ơn!"

Cầm trong tay con dao, ánh mắt Giang Vệ Dân không cẩn thận rơi trên những chiếc liềm trên tay Triệu Hương Vân.

Anh giả vờ như không có ý hỏi:

" Đây là liềm?"

" Đúng vậy, đây là bố tôi bảo tôi mua, nói là liềm trong đội sản xuất ít, để cho tôi đi mua một ít về!" Triệu Hương Vân nói.

Giang Vệ Dân liền biết những đồ này đều là đồ công cộng. Đến lúc đấy sẽ do đội sản xuất trả tiền.

Còn về con dao trong tay anh, thì nó thuộc về cá nhân anh. Có được nhận thức này, khóe miệng Giang Vệ Dân bất giác cong lên.

" Cô đưa liềm cho tôi đi!" Giang Vệ Dân nói

" A?"

" Không phải là chưa làm cán liềm à? Vừa hay tôi biết làm, thời gian lúc ăn cơm chiều, cô tới nhà tôi lấy!" Giang Vệ Dân nói.

Nghe được lời này của Giang Vệ Dân, Triệu Hương Vân cầu còn không được, nhất thời đưa hết liềm cho Giang Vệ Dân.

Cô còn đang lo làm sao để tìm được người biết làm cán liềm, nếu như không có cán thì đồ này không thể dùng được.

Triệu Hương Vân cảm kích nhìn Giang Vệ Dân.

Sợ lại phải gặp người khác trong đội sản xuất, Triệu Hương Vân nhanh chóng xách theo xương ống và ruột già lợn rời khỏi.

Về tới nhà, theo thương lệ vừa mở miệng, Trần Ngũ Nguyệt liền chạy ra. Giống như thường ngày, kiểm tra xem Triệu Hương Vân có phải còn nguyên vẹn trở lại, không bị thương hay không.