Chương 56: Mua Dụng Cụ Nông Nghiệp

Triệu Hương Vân cảm thấy so với bộ ấm trà của thời Tống thì hai cân rưỡi lương thực không thể nào so sánh được. Đừng nói tới việc cô chỉ trả có năm hào, nếu trả thêm năm tệ thì cũng là cô đang chiếm tiện nghi.

Ông lão nghe Triệu Hương Vân nói như vậy, cuối cùng cũng nhận lấy túi lương thực.

Ông nói với Triệu Hương Vân: " Lần sau quay lại, cháu nếu thiếu đồ gì thì nói trực tiếp với ông, ông đưa cho cháu."

Ông lão là người quản lý ở đây, bất kỳ xe đồ cũ nào cũng đều phải qua tay ông. Ông luôn đem những món đồ còn nguyên vẹn cất vào trong căn phòng có chìa khóa kia. Còn lại đều là những đồ không còn nguyên vẹn. Ông đã kiên trì như vậy suốt mấy năm liền, đồ sắp đầy mãn rồi, tóm lại là đồ của Quốc Gia bán cho ai thì cũng là bán!

"" Cảm ơn ông!" Triệu Hương Vân nói.

Cô thực sự muốn tìm một vài món đồ nữa, nếu như là đồ cổ thì càng tốt. Có điều không phải là hôm nay, đồ hôm nay cô mua đã quá nhiều rồi.

Kéo theo xe kéo, Triệu Hương Vân ròi khỏi chợ đồ cũ, tìm một nơi không người, cô đem đồ bỏ hết vào không gian. Sau đó lại ở trong huyện thành dạo một vòng, mới quay trở lại trả xe.

Có phiếu công nghiệp, trong tay lại có tiền, Triệu Hương Vân muốn đến trạm công nghệ Nông Nghiệp xem xem có dụng cụ nông nghiệp không.

Cô nhớ bố cô có nói qua, dụng cụ công nghiệp là đồ cung ứng có hạn định, nếu như không có vận may thì cho dù có tiền, có phiếu công nghiệp cũng không mua được liềm.

Triệu Hương Vân hỏi rất nhiều người mới tìm được vị trí của trạm công nghệ Nông Nghiệp.

Thời bây giờ, thuốc trừ sâu, thuốc trừ cỏ, phân bón vẫn còn chưa được phổ biến.

Nông dân chủ yếu dựa vào phân hoàn toàn từ tự nhiên như: phân và nướ© ŧıểυ người, phân và nướ© ŧıểυ lợn, phân và nướ© ŧıểυ bò, hoặc là đất mục.

Trạm công nghệ Nông Nghiệp là nơi cung cấp dịch vụ công ghệ và thao tác làm nông. Đương nhiên, ở đây có bán máy kéo, các dụng cụ khác như liềm. Đặc biệt là công cụ làm nông, người ở dưới nông thôn đặc biệt tin tưởng trạm công nghệ nông nghiệp, cũng chỉ mua đồ ở đây.

Việc đầu tiên Triệu Hương Vân đến trạm Công Nghệ Nông Nghiệp làm đầu tiên chính là hỏi liềm, dao rựa.

" Đồng chí, ở đây có dụng cụ nông nghiệp dùng để cắt cỏ, cắt lúa nước và lúa mì không?"

Triệu Hương Vân hỏi người đàn ông họ Dương là kỹ thuật viên của trạm công nghệ nông nghiệp, mặc áo công nhân màu xám, khoảng trên dưới hai mươi tuổi.

Gặp qua nhiều người như vậy, chỉ có người đàn ông trước mặt, là mặt không hề bị phù thũng. Còn có thể nhìn ra vài phần hồng nhuận. Nhìn cũng biết đây là người có cuộc sống không hề tệ.

" Có, cô có cần mua không?" kỹ thuật viên họ Dương hỏi.

" Cần!"

" Có phiếu công nghiệp không ? hai cái liềm cần một tờ phiếu, ngoài ra một cái liềm cần thêm sáu hào!" người đàn ông nói.

Triệu Hương Vân hôm nay đổi được năm tờ phiếu công nghiệp, có thể mua được mười cái liềm.



" Mười cái liềm, đúng rồi, có dao rựa không?" Triệu Hương Vân hỏi.

Cô đột nhiên nghĩ tới Giang Vệ Dân thường xuyên đi cắt cỏ lợn.

Trại lợn ở đội sản xuất có một con dao rựa, nó vừa cũ vừa sứt lại còn cùn, mặc dù hàng ngày sau khi dùng xong đều dùng dao để mài nhưng, vẫn không có tác dụng.

" Có dao rựa, một con dao tám hào, một tờ phiếu công nghiệp!" kỹ thuât viên họ Dương nói.

Nghe xong lời này, cuối cùng Triệu Hương Vân cũng biết vì sao bố cô lại nói phiếu công nghiệp khó tìm.

Đây chỉ là một con dao rựa thôi đã cần một tờ phiếu công nghiệp, nếu đổi thành đồ khác lớn hơn thì phải cần bao nhiêu phiếu công nghiệp ?

Đúng rồi, còn có máy kéo. Triệu Hương Vân nghe nói, đội sản xuất bọn họ có một cái máy kéo, quanh năm đều do một kỹ thuật viên họ Tôn lái. Cũng không biết máy kéo đấy, ban đầu mua cần bao nhiêu phiếu công nghiệp.

" Vậy cho tôi mười cái liềm, một con dao rựa!"

Nói xong Triệu Hương Vân lấy ra sáu tệ tám hào, công thêm sáu tờ phiếu công nghiệp.

Kỹ thuật viên Dương rất lâu rồi không nhìn thấy có người một lần mua nhiều dụng cụ nông nghiệp như vậy, nhiều chuyện hỏi thêm một câu

" Cô đây là mua dụng cụ nông nghiệp cho đội sản xuất phải không?"

Triệu Hương Vân gật đầu

" Đúng vậy!"

" Vậy thì đội sản xuất nhà cô một năm phải sản xuất được rất nhiều lương thực!"

Người mà kỹ thuật viên Dương gặp nhiều nhất chính là những người nông thôn này.

Thường xuyên nghe bọn họ oán trách, người của đội sản xuất, cơm không đủ ăn, muốn vào trong thành phố làm thuê, nhưng không tìm được cơ hội.

Cuối cùng, có người rơi vào đường cùng phải đi ăn xin. Vì vậy, cho dùng ở trong tình trạng thu hoạch thiếu dụng cụ, rất nhiều đội sản xuất cũng không mua dụng cụ.

Đây cũng là nguyên nhân kỹ thuật viên Dương hỏi Triệu Hương Vân.

" Việc này thì tôi không rõ!"

Những việc của đội sản xuất Triệu Hương Vân không hề quan tâm. Mặc dù sau khi cô xuyên tới đây, đã tích cực thay đổi tình trạng này, nhưng cuối cùng tinh thần lực có hạn, chỉ có một đôi mắt, một đôi tai, cũng chỉ biết được một ít chuyện.



Kỹ thuật viên Dương rất nhanh lấy liềm và dao rựa đưa cho Triệu Hương Vân.

Thời đại này, liềm và dao rựa đều là đồ được làm từ thép. Mua về vẫn không thể trực tiếp dùng, mà còn phải tìm thợ mộc, làm tay cầm mới có thể dùng.

Có điều việc này không không cần phải quan tâm. Việc tìm người là việc của bố cô Triệu Trí Viễn.

" Đồng chí, máy kéo loại mà đội sản xuất dùng, nếu muốn mua thì cần bao nhiêu phiếu công nghiệp? Có phải cần rất nhiều hay không?"

Nghe vậy kỹ thuật viện cười nói.

" Đây là đồ Quốc gia tặng, vì là tiết kiệm sức người, sức vật! Có điều không phải đội sản xuất nào cũng có, cụ thể còn phải xem biểu hiện của đội!"

Nghe xong, Triệu Hương Vân có thể hiểu. Thảo nào, bố cô Triệu Trí Viễn lúc nào cũng xem trọng hiệu xuất sản xuất, không có việc gì liền đi kiểm tra tiến độ làm việc chỗ này chỗ kia.

Làm tốt, thì sẽ có thưởng!

" Cảm ơn!" Triệu Hương Vân cầm liềm, dao rựa đi ra khỏi trạm.

Lúc ra khỏi, đã là buổi trưa rồi.

Bụng cô bắt đầu biểu tình. Trước mặt Triệu Hương Vân đã từ một người vừa đen vừa béo, trở thành người linh hoạt như hôm nay, vẫn vừa béo vừa đen, nhưng thể chất của cô không có một chút thay đổi.

Vẫn là một người rất dễ đói, nhưng dưới nỗ lực của cô, dạ dày của thân thể này, đã bị ép buộc làm giảm cơn đói xuống.

Tìm được một tiệm cơm Quốc Dân, Triệu Hương Vân chuẩn bị phiếu và tiền, gọi một phần cháo trắng, một món xào.

Triệu Hương Vân của bây giờ, đã không còn là Triệu Hương Vân của trước đây khi lần đầu vào tiệm cơm, đến cả phiếu cơm cũng không biết, cô càng dung nhập với thời đại này, càng thêm thích ứng với thân thể này.

Đợi một lát, cháo và rau xào của cô đã xong. Không đợi cô cầm đũa lên, liền cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một đứa trẻ ở ngoài của tiệm, đang nhìn chằm chằm vào cháo và đồ ăn của cô, nước miếng sắp chảy ra ngoài rồi.

Còn chưa đợi Triệu Hương Vân lên tiếng, nhân viên của tiệm ăn liên đi tới, đuổi đứa bé đi.

" Tên ăn mày, nhanh cút đi! Suốt ngày ở chỗ này lừa ăn, lừa uống, đây là có ý gì hả!"

Thái độ của nhân viên phục vụ không hề khách khí.

Triệu Hương Vân nghe xong cau mày, đợi cho đứa trẻ đó bị đuổi đi cô mới hỏi một câu

" Đây là có việc gì?"