Chương 49: Giang Vệ Dân Lo Lắng Cho Triệu Hương Vân

“ Đủ rồi, Tô đại ca sắp bị chết đuối rồi, hai người có lương tâm hay không? Tại sao lại không cứu anh ấy?”

Khúc Mộng Mộng đóa hoa trắng, lại bắt đầu buộc tội Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân rồi. Triệu Hương Vân lười để ý Khúc Mộng Mộng, Tô Hưng Hoa là một người đàn ông biết bơi, lẽ nào lại có thể để cho bản thân bị ngạt nước chết?

Cho dù có bị ngạt chết thì cũng là đáng đời hắn, ai bảo hắn đã kích nguyên chủ, làm cho nguyên chủ nhảy sông?

“ Đồng chí Giang, chúng ta đi thôi, đi làm việc!” Triệu Hương Vân nói với Giang Vệ Dân.

Giang Vệ Dân đáp lại một tiếng “Ừ!”

“ Giang Vệ Dân, xem như là tôi cầu xin anh được không, anh cứu Tô đại ca đi, anh ấy thực sự có thể chết đấy!” Khúc Mộng Mộng đánh chủ ý lên người Giang Vệ Dân.

Đáng tiếc, Giang Vệ Dân không hề tiếp lời cô ta. Anh và Triệu Hương Vân đi về phía mấy thửa ruộng lúa mạch dưới chân núi.

Còn về phía Tô Hưng Hoa sau khi nhìn thấy Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân không hề có ý định muốn cứu mình, thì tuyệt vọng, nhờ vậy đột nhiên không bị chuột rút nữa. Đầy hận thù từ dưới sông bò lên bờ, Khúc Mộng Mộng lập tức chạy tới đón

“ Tô đại ca, anh lên bờ rồi, thật tốt quá rồi, em còn tưởng...”

Tô Hưng Hoa lại không hề đáp lại lời cô ta, hắn ngẩng đầu, nhìn Khúc Mộng Mộng, hỏi

“ Tôi có điểm gì thua kém tên Giang Vệ Dân kia?”

“Tô đại ca, anh không hề kém hơn Giang Vệ Dân, anh tốt hơn hắn, anh ôn nhu, thiện lương, học vấn rất cao, anh sớm hay muộn cũng sẽ rời khỏi nơi thôn quê nghèo nàn này, còn hắn có khả năng cả đời này sẽ phải sống ở nơi này.” Khúc Mộng Mộng vừa nói, vừa đỏ mặt.

“ Nếu như tôi cái gì cũng giỏi hơn Giang Vệ Dân, thì tại sao cô ấy tình nguyện đi làm việc với tên Giang Vệ Dân kia, xùng không muốn đi theo tôi cùng nhau nghỉ ngơi?” Tô Hưng Hoa hỏi.

Hắn thực sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi, người mà từ trước tới nay luôn đi theo sau mông hắn, tại sao đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy. Đến cả ánh mắt dư thừa cũng không muốn cho hắn. Thậm chí... thậm chí vừa rồi hắn thiếu chút nữa chết đuối, cô ấy cũng không hề có ý muốn cứu? Cô ấy thực sự ... đã buông bỏ mình rồi sao?

Hay là vì, Giang Vệ Dân đã nói cái gì?

Sau khi nghe Tô Hưng Hoa hỏi mặt Khúc Mộng trở nên trắng nhợt. Cô ta nghĩ không thông, một kẻ mập như vậy, sao lại có đành ông tranh giành. Vừa rồi ý của Tô Hưng Hoa chính là để ý cái nhìn của Triệu Hương Vân sao?

Khúc Mộng Mộng không can tâm, cô ta cắn môi, nói

“ Tô đại ca, đồng chí Hương Vân cô ấy... cô ấy rất mập!”



Khúc Mộng Mộng muốn nói cho Tô Hưng Hoa biết, cô ta tốt hơn so với Triệu Hương Vân, gầy hơn, đẹp hơn. Thậm chí, Triệu Hương Vân là kẻ mù chữ, còn cô ta thì không. Lời này của Khúc Mộng Mộng, đã thức tỉnh Tô Hưng Hoa.

Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân hình như không còn ghét bỏ Triệu Hương Vân mập nữa, hắn hiện tại chỉ muốn làm cho Triệu Hương Vân quay trở lại bên người mình.

“ Mập thì có thể gầy được!” Tô Hưng Hoa nói một câu, đến cả bản thân cũng không dám tin tưởng.

“ Nhưng cô ấy rất xấu!” Khúc Mộng Mộng không nhịn được nữa. Cô ta thật sự muốn khóc rồi. Lẽ nào cô ta không thể so được với một kẻ như lợn?

Khúc Mộng Mộng nói xong câu này, Tô Hưng Hoa ngẩng đầu lên nhìn cô ta, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn đột nhiên cảm thấy, người trước mắt mình, không hề giống với biểu hiện thường ngày, thiện lương và đơn thuần. Một người đơn thuần thiện lương làm sao có thể đi nói người khác mập, xấu xí?

Đặc biệt là khi nghĩ tới, Triệu Hương Vân bởi vì Khúc Mộng Mộng mới không để ý tới mình, Tô Hưng Hoa lại càng cảm thấy không thoải mái.

Hắn nói: “ Đồng chí Khúc, sau này đừng nói những lời như vậy nữa!”

Khúc Mộng Mộng vừa nghe, mặt liền trở nên cứng đờ

“ Tô đại ca, em .... em không phải cố ý, em chỉ là cảm thấy anh ưu tú như vậy, đồng chí Hương Vân không xứng với anh!”

“ Xứng hay không xứng, cô nói không tính! Đồng chí Khúc, sau này chúng ta không cần gặp riêng nữa, quan hệ giữa chúng ta quay trở lại như ban đầu, quay về mối quan hệ đồng chí đơn thuần! Cô... sau này có việc gì, cũng không cần nói với tôi nữa, tôi giúp không được!”

Tô Hưng Hoa nói xong lời này, liền đứng dậy, quần áo ướt trên người hắn không ngừng nhỏ nước. Khúc Mộng Mộng đứng cách hắn quá gần, có những giọt nước thậm chí còn bắn lên mặt cô ta. Rõ ràng lực đạo rất nhẹ, nhưng Khúc Mộng Mộng cảm thấy bản thân như là bị người khác tát vài cái rất mạnh. Mặt cô đau quá!

....

Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân quay trở lại mảnh ruộng lúa mạch dưới chân núi, tâm, trạng đặc biệt tốt, không biết rằng, bản thân ba lần bảy lượt không cho Tô Hưng Hoa sắc mặt tốt, ngược lại đã làm cho Tô Hưng Hoa đối với cô nảy sinh hứng thú, thậm chí nảy sinh ý nghĩ khác.

Nếu như cô biết được, thì sẽ dùng phương thức càng khẩn cấp dạy dỗ tên Tô Hưng Hoa. Đáng tiếc, trên đời này không hề có nếu như.

“ Giang Vệ Dân, vừa rồi bị Khúc Mộng Mộng làm phiền, anh còn chưa nói cho tôi biết, anh học qua bơi à?” Triệu Hương Vân hỏi.

Giang Vệ Dân lắc đầu, “ Không có!”

“ Sao lại có thể không học qua? Tôi nhìn thấy vừa rồi anh thật sự rất chuyên nghiệp!” Triệu Hương Vân không hề tin.



Giang Vệ Dân nói,

“ Tôi thích những nơi có nước, trước đây bản thân thường xuyên xuống sông bơi lội!”

“ Vậy thì là do bơi nhiều thành kỹ năng rồi! Cái tên Tô Hưng Hoa kia, tôi dám bảo đảm là hắn đã học qua.”

Đời trước Triệu Hương Vân xem qua không ít cuộc thi bơi, bản thân cũng từng đi đến bể bơi học bơi, giống như tên Tô Hưng Hoa khoa chân múa tay, có nhiều động tác nhỏ, tuyệt đối là đã trải qua huấn luyện, nhưng là dạng luyện không đến nơi đến chốn.

Nghe thấy Triệu Hương Vân nhắc tới tên của Tô Hưng Hoa, Giang Vệ Dân chau mày nhỏ đến mức không nhìn thấy. Anh không nói nữa, cầm lấy liềm, cúi đầu bắt đầu làm việc. Lời Triệu Hương Vân còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Giang Vệ Dân đột nhiên hết mình làm việc, nhất thời ngơ ngác. Cô nói cái gì rồi, mà anh đột nhiên không để ý cô nữa?

“ Này, Giang Vệ Dân...”

Triệu Hương Vân đuổi theo sau mông Giang Vệ Dân, chỉ trong thời gian chớp mắt, Giang Vệ Dân đã cắt được một đoạn rồi.

Triệu Hương Vân nhìn lại bản thân, nhất thời cảm thấy bản thân bị bỏ lại khá xa. Nghĩ tới kế hoạch giảm cân, cô cũng trấn tĩnh lại, cùng với Giang Vệ Dân bắt đầu làm việc. Người trước đấy còn líu ríu, đột nhiên yên tĩnh lại, tâm trạng của Giang Vệ Dân không hề giống với dự liệu của bản thân tở nên tốt hơn, mà ngược lại trở nên càng tệ hơn. Anh không nói ra được cảm giác này, chỉ có thể đem hết những bất mãn này dùng hết lên việc gặt lúa mạch. Tốc độ làm việc lại càng nhanh hơn. Triệu Hương Vân mệt gần chết, cũng không theo kịp tốc độ của Giang Vệ Dân, cuối cùng khắp người đầy mồ hôi, mệt đến mức ngồi trên đất, không ngừng thở gấp.

Giang Vệ Dân gặt xong một rảnh lúa, đột nhiên phát hiện phía sau không có động tĩnh, vừa nhìn liền thấy một đống thịt nằm ở trên ruộng lúa mạch.

Trái tim Giang Vệ Dân nhảy một nhịp, không kịp quan tâm cái liềm trong tay, chạy nhanh tới

“ Hương Vân...”

“ Sao thế?” Triệu Hương Vân không hề có sức lực hỏi.

Nghe thấy âm thanh của cô, trái tim đang lơ lửng của Giang Vệ Dân mới hạ xuống.

Trời biết được, khoảng khắc vừa rồi, anh tưởng là... anh tưởng là cô xảy ra chuyện rồi!

“ Sao cô lại nằm trên mặt đất?” ánh mắt Giang Vệ Dân đạc biệt khó chịu hỏi.

“ Mệt!” Triệu Hương Vân nói

“ Tốc độ làm việc của anh nhanh quá, tôi làm cách nào cũng không đuổi kịp!”

Giang Vệ Dân đã gặt xong một rảnh lúa mạch, còn cô đến một phần ba cũng chưa gặt xong.