Chương 42: mua vải

“ Đồng chí Giang, không tệ, hôm nay cậu lại hoàn thành nhiệt vụ vượt mức đề ra!” Triệu Trí Viễn trực tiếp biểu dương Giang Vệ Dân. Còn về con gái ông Triệu Hương Vân, triệt để bị ngó lơ. Giang Vệ Dân nhìn về phía Triệu Hương Vân

“ Đồng chí Triệu cũng góp sức, cô ấy luôn giúp tôi kiểm tra trong kênh, có mảnh gốm vỡ hay không, nếu không tôi cũng không dám yên tâm làm việc”

“ Hương Vân cũng không hề tệ, như vậy đi, hôm nay công điểm, đồng chí Giang mười điểm, còn về đồng chí Triệu... ghi hai điểm đi!”

Triệu Hương Vân: “...”

Vừa nghĩ tới việc bản thân bận rộn cả một ngày, mà chỉ được có hai điểm, Triệu Hương Vân liền cảm thấy.... nhân sinh không còn gì để lưu luyến.

Đại khái cảm thấy cô có chút thất vọng, Giang Vệ Dân lần nữa lên tiếng

“ Tác dụng của đồng chí Triệu rất lớn, không thể nào chỉ có hai điểm.”

Triệu Trí Viễn: “...” luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Có điều Giang Vệ Dân đã đề cập tới, Triệu Trí Viễn cũng không tiện từ chối. Con kênh này, nếu để cho người khác làm, thì ít nhất cũng phải mất ba ngày, hơn nữa mỗi ngày đều lấy được điểm tuyệt đối. Giống như Giang Vệ Dân, một ngày có thể hoàn thành, cho mười điểm đã uất ức rồi.

“ Vậy thì năm điểm!” Triệu Trí Viễn đưa ra quyết định cuối cùng.

Cuối cùng Triệu Hương Vân đã lấy được công điểm cao nhất từ khi tới thời không này. Nhìn thấy Triệu Trí Viễn ở hàng tên cô viết xuống năm điểm, lần đầu tiên triệu Hương Vân có cảm giác tự hào. Cô sống hai đời rồi, cũng không tính là quá tệ, ít nhất cô lấy được năm điểm, trong nhóm phụ nữ, điểm công phân này được tính là nhiều nhất rồi.

Sau khi thống kê xong công điểm, Triệu Hương Vân cùng Triệu Trí Viễn quay trở về nhà. Giang Vệ Dân quay trở về nhà mình. Sau khi phân khai, ánh mắt Triệu Trí Viễn luôn rơi trên người Triệu Hương Vân.

“ Bố, có lời gì, người nói trực tiếp đi ạ! Cứ nhìn con, con có chút ngại ngùng rồi!” Triệu Hương Vân nói.

Triệu Trí Viễn đỏ mặt, nửa ngày mới mở miệng hỏi

“ Hương Vân à, bố cảm thấy Giang Vệ Dân đối với con không hề tệ?”

“ Anh ấy là người tốt, không giống người khác, ghét bỏ con xấu, ghét bỏ con mập!” Triệu Hương Vân nói sự thật.

“ Nói linh tinh, kẻ nào ghét bỏ con xấu, kẻ nào ghét bỏ con mập?” vẻ mặt Triệu Trí Viễn không vui.

“ rất nhiều ạ!” Triệu Hương Vân nói.



Ấn tượng của những người trong đội sản xuất đối với cô chính là vậy, thực ra Triệu Trí Viễn cũng biết rõ ràng. Nhưng không muốn Triệu Hương Vân biết bản thân cũng có suy nghĩ như vậy.

“ Hương Vân, con...”

“ Bố, con không sao, người yên tâm ạ” Triệu Hương Vân chủ động an ủi Triệu Trí Viễn. Làm cho Triệu Trí Viễn cảm động, lại vừa đau lòng.

“ Hương Vân, nếu như con không muốn làm việc thì không cần làm nữa đâu, trong nhà cũng không thiếu chút công điểm của con.” Triệu Trí Viễn cuối cùng cũng không nở để cho con gái mình đi làm việc. Đã sủng ái nó hơn mười năm rồi, cũng không thể hiện giờ lại không sủng ái nữa?

“ Bố, con không sao, làm những việc đó, xem như là đang vận động, thân thể khỏe mạnh, hơn nữa còn có thể giảm cân. Đúng rồi bố, ngày mai con không đi làm, con muốn đi vào Huyện Thành một chuyến!”

Hai ngày hôm nay cô đều dùng cái bát đó để làm tăng lương thực. Trong hai ngày, không gian của cô đã có một trăm cân lương thực rồi. Dựa theo tốc độ này, không lâu nữa cô sẽ có càng nhiều lương thực.

“ Đi vào Huyện Thành? Con không phải là mới đi ngày hôm qua sao?” Triệu Trí Viễn cau mày.

“ Đúng vậy ạ, lúc con đi, không phải là không đem theo phiếu lương thực và phiếu vảo sao, muốn mua đồ nhưng không mua được, bố giúp con khuyên nhủ mẹ đi!”

Triệu Hương Vân đánh chủ ý lên người Triệu Trí Viễn. Một bên là cô con gái đã hiểu chuyện, một bên là ngời vợ ông xem như bảo bối, Triệu Trí Viễn thực sự bị làm khó.

Cho đến khi Triệu Hương Vân hạ một liều thuốc mạnh

“ Bố, nếu như người không đồng ý, vậy thì bắt đầu từ ngày mai con sẽ không để ý bố nữa! Con muốn bỏ nhà đi, con muốn...”

“ Dừng, dừng lại! Bố đồng ý với con là được chứ gì!”

Đời này Triệu Trí Viễn không thể làm gì được con gái mình, trừ thỏa hiệp, thì cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

...

Sáng ngày hôm sau, Triệu Hương Vân lưng đeo gùi, dưới ánh mắt lo lắng của Trần Ngũ Nguyệt đi vào Huyện Thành.

Bởi vì lần này có không gian, nên cô chỉ đeo cái gùi không, còn tất cả các đồ, lương thực, phiếu, tiền đều để trong không gian.

Triệu Hương Vân từng bước từng bước đi vào Huyện Thành, khi đến ngoài thành, lấy ra một chút lương thực, đặt vào trong cái gùi đeo phía sau, sau đó trực tiếp đi tới địa điểm mà lần trước cô đã làm giao dịch với lão thái thái. Lúc cô tới nơi, lão thái thái đã đứng đợi ở đó.

Khi Triệu Hương Vân còn chưa tới, bà đã đứng ngóng bốn phía, đợi cô tới, khi thấy cô tới, mới yên tâm.

“ Nha đầu, cháu cuối cùng cũng tới!” lão thái thái nói với Triệu Hương Vân.



“ Lão thái thái, lần này con không đem nhiều lương thực, lương thực tinh chỉ có năm cân, lương thực thô chỉ có năm cân.”

Thực ra trong không gian của cô có đủ lương thực để giao dịch với lão thái thái. Nhưng cô muốn đi tới chợ đen xem thử, lương thực trong trong tay cô có thể đổi những đồ khác.

Nếu như có thể đổi được một ít phiếu công nghiệp thì tốt rồi.

“ mười cân là đủ rồi, đủ rồi...”

Lão thái thái biết rõ thời này lương thực thiếu thốn, giống như nhà họ Triệu có lương thực thừa đưa cho con gái, sợ là cuộc sống hàng ngày cũng trôi qua không hề tốt. Hai mươi cân lương thực Triệu Hương Vân tính theo giá lương thực tinh tám tệ một cân, lương thực thô bốn tệ một cân, Triệu Hương Vân lấy được sáu mươi lăm tệ.

Lấy được tiền, Triệu Hương Vân chia tay với lão thái thái. Cô bỏ tiền vừa thu được vào trong không gian. Phiếu lương thực và phiếu vải đủ cả, Triệu Hương Vân ít nhất có thế mua được vải, còn về những đồ khác, chỉ cần có thể dùng phiếu lương thực để đổi thì cô vẫn có thể mua được.

Trước tiên cô đi đến nới bán vải, chủ yếu là phiếu vải trên tay cô có đủ. Dạo quanh quầy hàng một vòng, Triệu Hương Vân trực tiếp hỏi nhân viên bán vải

“ đồng chí, có vải bông loại có thể thông khí không?”

Nhân viên bán hàng nữ nhìn Triệu Hương Vân, nhìn thấy trên người cô mặc vải thô, mắt đảo tròng mắt

“ Giờ còn ai mặc vải thô nữa? Đều mặc vải tốt rồi biết không?”

Nhân viên bán hàng nữ trên người mặc một cái áo sơ mi màu trắng làm từ vải tốt, dưới thân mặc một cái váy màu đen, đẹp đến mức không cần phải nói. Có điều cũng không thể trở thành lý do để cô ta khinh bỉ ngươi khác.

“ vải thô có chỗ tốt của vải thô, cô thích nó, nhưng không có nghĩa là người khác cũng thích!” Triệu Hương Vân không hề khách khí nói.

“ Cô...”

Phiên cô lấy cho tôi vải bông để làm hai bộ quần áo, ngoài ra...” Triệu Hương Vân nhìn quanh, cuối cùng nhìn trúng một tấm vải nhung. Hiện giờ thì không dùng đến, nhưng đợi đến khi trời lạnh, thì rất thích hợp để làm quần.

“ Lấy cho tôi thêm vải nhung để làm hai bộ quần áo!”

Triệu Hương Vân hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của nhân viên bán hàng, cô không phải lần đầu tới đây, biết rõ những kẻ làm việc ở đây đều là kẻ mắt để ở trên đầu, luôn khinh thường người khác.

“ Vải mà cô muốn, cô có mua nổi không? Đừng đến lức đó lại nói tiền không đem đủ, phiếu không đủ, rất mất mặt!”

Đại khái là bị thái độ của Triệu Hương Vân làm cho tức giận, ngữ khí nói chuyện của nhân viên bán hàng nữ đó mười phần khinh bỉ.