Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Về Năm 80 Làm Tiểu Kiều Thê

Chương 41: Phối Hợp Ăn Ý

« Chương TrướcChương Tiếp »
So với việc phải làm việc cùng Tô Hưng Hoa, thì Triệu Hương Vân tình nguyện đi khai thông kênh rạch cùng Giang Vệ Dân. Ít nhất Giang Vệ Dân là người đáng tin cậy, không hề bị mê hoặc bởi chiêu thức thấp kém của bạch liên hoa Khúc Mộng Mộng, công thêm với việc anh đã từng giúp bản thân.

Triệu Hương Vân hoàn toàn có lý do để chọn anh. Triệu Trí Viễn không hề muốn con gái mình phải chịu thiệt thòi, nhưng ông cũng không muốn con gái thất vọng, chỉ có thể cắn răng, phân cô đi khai thông kênh rạch cùng Giang Vệ Dân.

Sau đó nói với Tô Hưng Hoa

“ Đồng chí Tô, những người làm việc cùng cậu đều đã đi rồi, cậu cũng đừng có đứng ở đây nữa!”

Khuôn mặt Tô Hưng Hoa cứng ngắc, cố gắng lộ ra một nụ cười miễn cưỡng với Triệu Trí Viễn

“ Tôi biết rồi, đại đội trưởng, tôi đi ngay lập tức!”

Tô Hưng Hoa vừa rời đi, Triệu Hương Vân liền cảm thấy tâm trạng tốt trở lại. Đi theo Giang Vệ Dân lĩnh những dụng cụ như cuốc và ki hốt rác, đi về phía con kênh mà đội sản xuất dùng nhiều nhất.

Việc khai thông kênh rạch, nếu nói là việc lớn thì cũng không phải, nhưng nói đây làm việc nhỏ thì tuyệt đối không phải.

Phần việc mà Giang Vệ Dân và Triệu Hương Vân được phân là việc khá là nhỏ, làm sạch cỏ ở kênh rạch, nếu gặp vật làm chặn dòng nước, thì phải dùng cuốc lôi ra. Làm như vậy thì, đợi sau khi thu hoạch xong lương thực, cho nước chảy vào ruộng sẽ không bị ách tắc, ảnh hưởng tới thời gian dẫn nước vào ruộng.

“ Giang Vệ Dân...” tới bên bờ kênh, Triệu Hương Vân đột nhiên gọi anh. Giang Vệ Dân quay người lại, nhìn về phía Triệu Hương Vân

“ Đây là đồ trả lại anh”

Ngày hôm qua bởi vì nhờ có Giang Vệ Dân, mà cô mới có thể ăn một bát mì thịt nóng hổi, nếu không thì chỉ có thể gặm bánh bột ngô. Vì vậy, hai đồng tiền cùng với hai tờ phiếu lương thực, Triệu Hương Vân nhất định phải trả lại cho Giang Vệ Dân.

“ Tôi không cần!” Giang Vệ Dân nói.

“ Như vậy thì sao mà được, tôi đã nói rồi, cần phải trả lại cho anh!” Triệu Hương Vân lại lần nữa đưa tiền và phiếu tới trước mặt Giang Vệ Dân. Anh vẫn không đưa tay ra nhận

“ Tôi nói là mời cô!”

“ Nhưng là...”

“ Tóm lại là tôi không cần!”

Nói xong, ngay trước mặt Triệu Hương Vân, anh trực tiếp nhảy vào trong con kênh, bắt đầu làm việc.

Triệu Hương Vân: “!”

Tính cách của người này đúng là rất bướng bỉnh. Không còn cách nào lắc lắc đầu, Triệu Hương Vân cuối người, đang chuẩn bị vén ống quần, cũng muốn xuống dưới kênh, liền bị Giang Vệ Dân ngăn lại.



“ Cô đứng trên bờ đi!”

“ A! Vì sao? Tôi là đến để làm việc, anh không cần phải chăm sóc đâu!”

Triệu Hương Vân đã không còn là Triệu Hương Vân của trước đây nữa, nguyên chủ có thể yên tâm mà hưởng thụ tất cả mọi người trong nhà làm việc, còn bản thân thì nghỉ ngơi, còn ăn một phần lương thực tinh duy nhất.

Triệu Hương Vân không làm được. Chỗ Trần Ngũ Nguyệt cô nói không thông, nhưng ít nhất có thể nổ lực, kiếm nhiều công điểm mới được.

“ Trong kênh không an toàn, thường xuyên có người vứt mảnh sành vỡ xuống đây, rất dễ làm bản thân bị thương!” Giang Vệ Dân giải thích.

“ Nhưng là có anh ở đây mà!” nghĩ cũng không hề nghĩ, câu này liền được nói ra.

Giang Vệ Dân ngây người, qua nửa ngày mới hồi thần, tiếp đấy, anh nói với ngữ khí rất nghiêm túc

“ Việc ở đây không cần cô giúp!”

Triệu Hương Vân cũng không phải là một người mặt dày, bị người khác nói như vậy, cô cũng không tiếp tục tranh luận với người khác.

Nhưng không xuống dưới nước, thì cô có thể làm gì?

Không lẽ là thật sự ngồi ở một bên, sống qua ngày như vậy?

Triệu Hương Vân không muốn lăn lội như vậy qua ngày, Giang Vệ Dân không muốn cho cô xuống dưới nước, thì cô ở trên bờ. Anh nói dưới đấy có miếng sành vỡ, cô liền dùng đầu cuốc vớt lên, nếu không được nữa thì dùng tay mò.

Tóm lại chỉ cần có thể giúp Giang Vệ Dân giảm bớt một phần nguy hiểm, thì việc cô làm không hề vô ích. Trên bờ kênh, Triệu Hương Vân đỡ thân mình đầy thịt của mình, tỉ mỉ giúp Giang Vệ Dân dò đường, bất giác đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu.

Có điều cô cũng có thu hoạch lớn, trong kênh có rất nhiều ốc đồng. Triệu Hương Vân nhặt được không hế ít, nhém hết cong trong cái ki hót rác.

Giang Vệ Dân đứng dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng quét ánh mắt về phía Triệu Hương Vân, trong ánh mắt anh có vài phần phúc tạp. Mày cũng luôn trau lại, nhưng dần dần hai đầu lông mày dãn ra, tâm trạng hình như trở nên tốt hơn.

Đáy lòng, đột nhiên có một cảm giác bản thân được trân trọng.

....

Một buổi sáng, hai người đã khai thông được một nữa con kênh của đội sản xuất. Triệu Hương Vân đi trước dọn kênh, Giang Vệ Dân liền không cần lo lắng chân sẽ dẫm phải những đồ như mảnh gốm vỡ. Vì vậy mà hiệu xuất công việc, tự nhiên nhanh hơn. Đợi tới khi không thể kiên trì được nữa, Triệu Hương Vân cuối cùng phải dừng lại.

Cô thở ra một hơi dài, hỏi Giang Vệ Dân

“ Anh có quay về không?”



Giang Vệ Dân đang chuẩn bị nói không quay về, nghĩ một lát, lại thay đổi chủ ý

“ Quay về!”

“ Vậy thì tốt quá rồi! Anh có thể giúp tôi nuôi những con ốc này trong chậu nước hoặc thùng nước được không? Đại khái cần nuôi khoảng bốn, năm ngày, mỗi ngày giúp tôi đổi nước một lần!”

Khoảng khắc khi nhìn thấy ốc đồng, con trùng tham ăn dưới đáy lòng Triệu Hương Vân, toàn bộ bị dẫn ra ngoài. Giống như súp rắn lần trước, giống như nước miếng không nhịn được chảy ra.

“ Đây là...?”

“ Đồ tốt! Tóm lại có thể ăn!”

Triệu Hương Vân cũng không biết, những người ở thời này có biết ốc đồng là đồ gì không, có thể ăn được không.

Có điều nhìn mật độ dày đặc như này, có khả năng là không có nhiều người biết.

“ Cô không sợ bên trong có con đĩa sao?” Giang Vệ Dân cau mày.

“ Con đĩa? Anh còn biết đến con đĩa?” mặt Triệu Hương Vân đầy kinh ngạc.

Giang Vệ Dân không những biết mà còn đón nhận qua tuyên truyền và giáo dục. Không những anh, mà những người khác đều biết. Nguyên chủ là một người lười, những trường hợp như này, cô đều không tham gia. Vì vậy Triệu Hương Vân không biết đến những việc này. Không đợi Giang Vệ Dân trả lời, Triệu Hương Vân tự an ủi bản thân một câu

“ Bỏ đi, biết rồi thì thôi!”

“ Chính là ở trên sách tuyên truyền!” Giang Vệ Dân nói

“ A, tôi làm sao lại không bình thấy?” cô hỏi

“ Có thể... cô có việc nên để lỡ mất!” Giang Vệ Dân cũng không biết bản thân làm sao lại giúp Triệu Hương Vân tìm lý do.

Có điều nghe lời này, Triệu Hương Vân cuối cùng cũng không hỏi nữa .Ngược lại nói

“ Anh yên tâm đi, nhiệt độ cao có thể gϊếŧ chết đĩa, ba mươi phút là được rồi!”

Ốc được bắt về, cô dùng nước sôi luộc một lúc, là không sao. Hơn nữa ở chỗ này, cũng không giống như là nơi có thể có đĩa. Giang Vệ Dân không nói gì nữa, đưa ta ra nhận lấy ốc, sau đó vác dùng cụ về. Triệu Hương Vân cũng cần phải về nhà. Vừa về tới nơi, Trần Ngũ Nguyệt như mọi khi hỏi công việc của cô. Triệu Hương Vân nói đúng sự thật. Nói bản thân buổi sáng không hề làm gì cả, đều là do một mình Giang Vệ Dân làm. Trần Ngũ Nguyệt nghe xong, đặc biệt cao hứng, ấn tượng đối với Giang Vệ Dân càng ngày càng tốt, thậm chí còn tự quyết định, để cho Triệu Trí Viễn hàng ngày chăm sóc Giang Vệ Dân nhiều hơn. Ai bảo do cậu ta đối tốt với con gái bà đây!

Triệu Hương Vân không hề biết những suy nghĩ của Trần Ngũ Nguyệt, sau khi ăn xong, nghĩ một lát liền đi làm việc.

Có kinh nghiệm buổi sáng, buổi chiều cô và Giang Vệ Dân phối hợp lại càng đặc biệt ăn ý. Cùng nhau làm việc đến khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cũng làm xong việc mà Triệu Trí Viễn sắp xếp cho. Khi Triệu Trí Viễn đến kiểm tra, nhìn thấy công việc đã làm xong cười đến không khép miệng lại được.
« Chương TrướcChương Tiếp »