“ Đại tẩu, chị xác định muốn gọi mẹ qua đây?” Triệu Hương Vân nhìn về phía Trương Tú Lệ.
Cô thật sự không muốn nhìn thấy Trương Tú Lệ tự tìm đường chết. Không nói đến việc cô thực sự không trộm lương thực, cho dù cô có trộm, thì dựa vào mức độ Trần Ngũ Nguyệt thích cô thì bà sẽ truy cứu? Không những không, mà còn đưa thêm lương thực cho cô, cho dù trong trường hợp nhà họ không còn lương thực.
“ Cô trộm lương thực trong nhà, cô nghĩ mẹ sẽ bao che cho cô?”
Trương Tú Lệ tự tin một cách mù quáng, cô kiên định tin rằng, trước đây Triệu Hương Vân chỉ là làm loạn, Trần Ngũ Nguyệt có thể khoan dung cho nó. Nhưng nếu như ảnh hưởng tới tính mạng như việc trộm lương thực, cô không tin, Trần Ngũ Nguyệt có thể thờ ơ. Cho dù bà ấy có thể, thì những người khác có thể bỏ qua?
Nhiều người không thích Triệu Hương Vân như vậy, cô không tin Triệu Hương Vân có thể tồn tại ở Triệu gia.
“ Tùy chị thích nói gì thì nói, chị nhất định gọi mẹ tới, thì gọi đi! Chỉ là nếu có hậu quả gì, tôi sẽ không chịu trách nhiệm!” Triệu Hương Vân giơ hai tay ra, bày ra thái độ không sao cả.
Biểu hiện của Triệu Hương Vân, vô cùng tự tin, dạng tự tin này, làm cho Trương Tú Lệ đột nhiên có chút hoảng loạn. Có điều ngay lập tức, cô tự an ủi bản thân.
“ Cô cùng với tôi đi gọi mẹ, chúng ta để cho mẹ phân xử!” Trương Tú Lệ nói.
Cô vừa rứt lời thì Trần Ngũ Nguyệt như là có con mắt ở sau đầu vậy, xuất hiện tìm Trương Tú Lệ và Triệu Hương Vân.
Trần Ngũ Nguyệt là đến để gọi Triệu Hương Vân ăn cơm, ăn xong còn phải tắm rửa, không thì đợi trời tối rồi, muốn tắm rửa thì sẽ bị muỗi đốt cho đầy người.
“ Mẹ, người đến thật đúng lúc, Hương Vân trộm lương thực!” Trương Tú Lệ mở miệng tố cáo.
Trần Ngũ Nguyệt ngây người, sau đấy mở miệng mắng mỏ,
“ hay cho cô Trương Tú Lệ, vừa mở miệng là ăn nói lung tung, làm tổn hại thanh danh con gái tôi, tâm địa cô làm sao có thể độc ác như vậy! Có người nào làm chị dâu như cô không?”
Con người Trần Ngũ Nguyệt chỉ cần đυ.ng đến Triệu Hương Vân. Cho dù Triệu Hương Vân có làm sai thì cũng thành đúng, mà đúng thì chính là đúng! Kẻ nào dám nói con gái bà không đúng, thì bà sẽ liều mạng với kẻ đó.
Mặc dù biết bản thân sẽ bị mắng, nhưng Trần Ngũ Nguyệt không hỏi rõ ngọn nguồn, đã mở miệng mắng, làm cho Trương Tú Lệ cảm thấy có chút đau lòng.
“ Mẹ, con cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này, nếu như mẹ tiếp tục không quản, thì Hương Vân có thể vì Tô Hưng Hoa mà có thể dọn trống nhà mình.”
Trương Tú Lệ khăng khăng cho rằng Triệu Hương Vân đem đồ đưa cho Tô Hưng Hoa. Vừa nói tới To Hưng Hoa, Trần Ngũ Nguyệt liền nhớ tới việc con gái mình suýt chết đuối, nên mắng Trương Tú Lệ càng lợi hại hơn
“ cô còn ở dây miệng đầy phân, Hương Vân nhà chúng ta làm sao có thể nhìn trúng tên đàn ông vô dụng đó? Cô còn ăn nói hồ đồ một câu nào nữa, thì cô không còn là con dâu của Triệu gia nữa, Triệu gia chúng tôi không có ai không như cô chuyên thích đi khích bác ly gián!”
Ngay khi Trần Ngũ Nguyệt nói xong lời này, Trang Tú Lệ một mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào bà
“ Mẹ, người đây là muốn con với Hưng Quốc ly hôn? Người rõ ràng biết rõ những việc Hương Vân đã làm, nẹ còn... mẹ còn...”
“ Câm miệng!” Trần Ngũ Nguyệt khiển trách
“ Cô còn ăn nói linh tinh nữa, tôi sẽ xé rách miệng cô!”
“ làm sao vậy, làm sao vậy, ở trước cửa viện đã nghe thấy tiếng mọi người cãi nhau.” Triệu Trí Viễn, Triệu Hưng Quốc, Triệu Khánh Quốc xuất hiện phía sau hậu viện.
Ánh mắt ông, quét qua tất cả mọi người, cuối cùng rơi trên người Triệu Hương Vân.
“ Hương Vân, con quay về rồi à? Đi vào Huyện Thành mua được gì rồi?”
“ Không mua gì cả, bố, trước tiên chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt đi ạ!”
Triệu Hương Vân cũng không muốn trên đầu mang danh là một kẻ bại gia.
“ Vấn đề gì?” Triệu Trí Viễn mặt ngơ ngác
Triệu Hương Vân đem việc Trương Tú Lệ đổ oan cho bản thân nói cho ông, Triệu Trí Viễn nhìn về phía Trương Tú Lệ
“ Tú Lệ, những lời đó có phải là thật không?”
“ Không phải, con không hề đổ oan cho Hương Vân, nó thật sự trộm lương thực trong nhà!”
Việc đã đến nước này, Trương Tú Lệ vẫn một bộ dạng kiện định.
Triệu Hương Vân cũng không biết cô ấy lấy đâu ra tự tin. Thêm hai anh cô nữa, đều lộ ra nét mặt không tin tưởng cô.
“ Mẹ, trong nhà có bao nhiêu cân lương thực thô, lương thực tinh, mẹ biết rõ không?” Triệu Hương Vân hỏi.
“ con gái ngoan, con...”
“ Mẹ, nếu như đại tẩu đã nói con trộm lương thực trong nhà, thì lương thực trong nhà sẽ bị ít đi? Mẹ trước mặt mọi người đem lương thực cân lên, không phải là chân tướng sự việc sẽ được làm rõ sao?”
Triệu Hương Vân chủ động đưa ra phương pháp giải quyết, cô nghĩ dù gì cũng là người một nhà, nếu tiếp tục cãi vã cũng không bằng đưa ra kết quả.
“ Tôi không đi, con gái tôi sẽ không trộm lương thực!”
Trần Ngũ Nguyệt không chịu đi, con gái bà làm sao có khả năng trộm lương thực?
Tiền và phiếu lương thực của bà đều đưa cho con gái, nếu như thực sự muốn đi trợ cấp cho Tô Hưng Hoa, thì tiền với phiếu là đủ rồi.
Hơn nữa con gái bà cả ngày hôm nay ở trong Huyện Thành, làm gì có thời gian tiếp xúc với Tô Hưng Hoa?
“ Vậy thì bố đi làm đi, tóm lại trả lại trong sạch cho con là được!”
“ Hương Vân...” Trần Ngũ Nguyệt không đồng ý đi cân lương thực.
“ Mẹ, tin tưởng con, nhất định không có việc gì!” Triệu Hương Vân lộ ra nụ cười tinh nghịch với Trần Ngũ Nguyệt, chính là cả mặt đều là thịt, che lấp hết ngũ quan, làm ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhưng Trần Ngũ Nguyệt không hề để ý. Thái độ của Triệu Hương Vân kiên quyết, công thêm Triệu Trí Viễn xử lý việc này có kinh nghiệm, ông thật sự đi lấy lương thực được khóa trong tử để cân. Trần Ngũ Nguyệt tính toán đặc biệt cẩn thận, mỗi ngày nấu bao nhiêu bà đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
Bà đọc số lượng, Triệu Trí Viễn cân. Kết quả lương thực không những không bị ít đi. Ngược lại còn nhiều hơn vài cân.
Sự thực bày ra trước mắt, Trương Tú Lệ ngược lại sợ sệt
“ đây... đây là không có khả năng! Đây không phải là sự thực.... làm sao có thể không bị ít đi? Không có khả năng!”
Cô rõ ràng nhìn thấy Triệu Hương Vân cầm chìa khóa, là sao có khả năng không trộm đồ?”
“ Đại tẩu, chị nhìn thấy chính là sự thực, tôi Triệu Hương Vân cho dù có không hiểu chuyện đi nữa, cũng không lấy lương thực cho người ngoài, thêm vào nữa là không hề có liên quan gì tới tên Tô Hưng Hoa mà chị nói , hy vọng sau này, chị không cần trước mặt tôi nhắc tới người này.”
Triệu Hương Vân nói với vẻ mặt nghiêm túc, nghe xong ngay lập tức mặt Trương Tú Lệ trở nên trắng nhợt. Trần Ngũ Nguyệt thì đến ánh mắt cũng không muốn nhìn cô. Không còn cách nào, Trương Tú Lệ chỉ có thể nhìn về phía người đàn ông của mình
“ Hưng Quốc...”
Triệu Hưng Quốc không có lên tiếng, mặc dù anh cũng không thích Triệu Hương Vân, nhưng
nói cho cùng là do vợ mình đã đổ oan cho em gái mình. Bởi vì tồn tại của nó mà những người khác trong nhà này, căn bản không hề có địa vị, có tiếng nói.
“ Được rồi, sự việc đã làm rõ rồi, nên làm gì thì đi làm đi! Tú Lệ, sau này việc nào không có chứng cứ, thì không được nói ra ngoài, đặc biệt là việc liên quan đến thanh danh của người khác!”
Triệu Trí Viễn tùy ý nói vài câu, không hề nghĩ tới, ông vừa rứt lời, thì Trương Tú Lệ đã lấy tay che mặt, khóc lóc chạy đi.
“ Hừ... đây là có ý gì? Mới nói có vài câu đã bỏ chạy, nếu thế thì, Hương Vân nhà chúng ta không phải là bị thành cái dạng gì rồi?” Trần Ngũ Nguyệt vì Triệu Hương Vân đòi lại công bằng.
Triệu Hương Vân nói với Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, thôi bỏ đi! Chúng ta đi ăn cơm thôi!”
Cô không cần nói những câu dư thừa. Những người bằng lòng tin tưởng cô thì sẽ tin tưởng cô, những người không tin tưởng cô, thì nói không chừng sau những việc vừa được chứng minh, thì vẫn cảm thấy là Trần Ngũ Nguyệt đang bao che cho cô.
Không quan trọng, những ngày tháng sau này còn nhiều, cô sẽ dần dần thay đổi ấn tượng của mọi người đối với cô, còn về việc có đón nhân hay không, thì cô cũng không thể khống chế được.