Khóa mà Trần Ngũ Nguyệt đang cầm là kiểu dáng cũ. Khóa rất dài, làm từ đồng nguyên chất. Triệu Hương Vân vừa nhìn liền thích, có chút thích đến mức không muốn buông tay
“ Mẹ, con rất thích cái khóa này.”
“ Đó là đương nhiên, đây làm đồ quân đội, chuyên dùng để phòng trộm! có điều thời này làm gì có tên trộm chó trộm gà nào, con cần khóa là gì?” Thời này, kẻ trộm gà trộm chó thực sự rất ít. Nhà nhà đến buổi tối đến cửa cũng không khóa, không kẻ nào dám đi vào nhà trộm đồ. Tủ đồ trong phòng Trần Ngũ Nguyệt khóa lại, đơn thuần là phòng người nhà trộm lương thực, chứ không phải là đề phòng người ngoài.
“ Mẹ, con chỉ là muốn để cho bản thân yên tâm thôi! Đúng rồi mẹ, con quên không nói với mẹ chuyện này, lúc con ra khỏi nhà quên không đem theo phiếu lương thực mẹ đưa cho con, thiếu chút nữa nhịn đói, là thanh thư Giang Vệ Dân của đội sản xuất chúng ta mời con ăn một bát mì thịt!”
Triệu Hương Vân vừa rứt lời, Trần Ngũ Nguyệt liền một bộ dạng đau lòng.
“ Con gái ngoan, đều là do mẹ không tốt, mẹ nên nhắc nhở con đem phiếu lương, may mắn là con gái ngoan chúng ta không bị đói bụng! Còn phải nói, người tên Giang Vệ Dân, mẹ nghe qua bố con nói qua một vài lần, cậu ta không tệ, mặc dù là thanh thư, nhưng ở trong nhóm thanh thư, cậu ta làm việc chăm chỉ nhất, lượng việc nhiều nhất. Câu ta gần như mỗi ngày đều lấy được điểm tối đa, đáng tiếc là không phải người đội sản xuất mình, nếu như là người đội sản xuất mình, mẹ liền...”
“ Liền làm sao ạ?” Triệu Hương Vân nhiều lời hỏi một câu
“ Không có gì!” Trần Ngũ Nguyệt không nói, việc muốn để cho con gái mình với Giang Vệ Dân yêu nhau. Một là sợ con gái mình suy nghĩ nhiều, vạn nhất thực sự thích Giang Vệ Dân, sau này rời khỏi đây, thì người làm mẹ như bà, sau này muốn gặp con gái cũng trở thành việc khó khăn.
Hai là, con gái mình bà còn muốn giữ bên mình một vài năm nữa, việc kết hôn cứ từ từ.
“ Mẹ, chúng ta đi vào nhà thôi, mẹ nấu cơm, con nhóm lửa, con làm trợ thủ cho mẹ!”
Triệu Hương Vân đem Trần Ngũ Nguyệt dỗ vào trong nhà bếp, Trần Ngũ Nguyệt đương nhiên không để cho cô làm việc nhà, để cho Triệu Hương Vân tự chơi một mình.
Cô lấy chìa khóa từ trong tay Trần Ngũ Nguyệt, đi vào phòng bà. Hôm nay đi vào trong Huyện một chuyến làm cho Triệu Hương Vân hiểu rõ một việc, lương thực có thể đổi thành tiền. Vừa hay, bát bảo bối của cô có thể biến ra đồ. Để đồ vào trong bát càng nhiều thì đồ vật biến ra càng nhiều. Sau khi đem cửa phòng Trần Ngũ Nguyệt mở ra, đem tất cả những túi lương thực lấy ra. Trần Ngũ Nguyệt nấu cơm mất nửa tiếng, sau khi nấu xong còn phải cho gà ăn. Khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian Triệu Hương Vân có thể lợi dụng được. Cô đem bát từ trong không gian lấy ra, cho nó biến về hình dạng cái bát, còn dấu ấn trên tay cô từ khi cái bát được lấy từ không gian ra, cũng biến mất.
Triệu Hương Vân chọn một túi bột mì, đặt vào trong bát. Sau mười phút, lương thực đã biến thành gấp đôi, nửa tiếng sau biến thành gấp bốn. Triệu Hương Vân từ trong túi bột ban đầu lấy ra hai phần ba, cho vào trong túi vải mà bản thân đã chuẩn bị trước đó, rồi cho vào trong không gian. Tiếp đến là gạo, chỉ là thời gian còn lại dành cho Triệu Hương Vân chỉ còn lại có mười lăm phút, cuối cùng số lượng gạo thu được gấp đôi, đại khái là khoảng bảy cân rưỡi. Triệu Hương Vân ước lượng thời gian đã đến, liền thu lương thực lại, cho lại vào trong tủ của Trần Ngũ Nguyệt, mở cửa đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa liền gặp đại tẩu Trương Tú Lệ. Trương Tú Lệ biết rõ hôm nay Triệu Hương Vân đi vào trong Huyện Thành, nên cả ngày hôm nay lại không phải làm việc. Nghĩ tới Triệu Hương Vân rồi lại nghĩ tới bản thân ngày nào cũng phải làm việc, đáy lòng liền không nhịn được bắt đầu oán hận.
“ Hương Vân, sao cô lại đi ra từ phòng của mẹ?” Trương Tú Lệ hỏi
“ Không có gì! Mẹ biết rõ tôi vào phòng của bà!” Triệu Hương Vân nói
Triệu Hương Vân biết rõ vị đại tẩu trước mắt này đối với cô có địch ý. Bản thân cô hy vọng có thể chung sống tốt với hai chị dâu. Nhưng lý tưởng thì rất tốt đẹp, hiện thực thì rất tàn khốc. Cô có tâm muốn giúp đỡ đại tẩu, nhưng mỗi lần sau khi cô giúp đỡ thì cô ta đối với cô hận ý không những không giảm mà ngược lại càng thêm sâu.
“ Hương Vân, trên tay cô cầm là...” tầm mắt Trương Tú Lệ nhìn thấy trên tay Triệu Hương Vân cầm chìa khóa. Cô ta biết chìa khóa đấy là có ý gì. Cái tử lớn trong phòng Trần Ngũ Nguyệt mẹ chồng cô, đồ gì ngon, đáng tiền, và lương thực thô, lương thực tinh đều để trong cái tủ gỗ đó, tủ được khóa lại, chìa khóa do Trần Ngũ Nguyệt giữ bên mình. Nhưng hôm nay, chìa khóa lại ở trong tay Triệu Hương Vân. Trương Tú Lệ có chút không thể chịu đựng được nữa. Triệu Hương Vân lại có như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một cô con gái, sớm hay muộn cũng đều phải gả đi. Cô ta và chồng mình Triệu Hưng Quốc, mới thực sự là người nhà họ Triệu, dựa vào cái gì cô ta không thể cầm chìa khóa, Triệu Hương Vân lại có thể dễ dàng lấy được?
Triệu Hương Vân đem chìa khóa để vào trong túi, chuẩn bị rời khỏi.
“ Đứng lại...” Trương Tú Lệ đột nhiên cao giọng gọi
“ Có việc gì sao?”
Bị khıêυ khí©h hết lần này đến lần khác, chọc giận đến Triệu Hương Vân vốn muốn làm người tốt, có chút nhịn không được nữa giọng điệu nói với Trương Tú Lệ có chút lạnh xuống vài độ.
Hương Vân, muội có phải là trộm lương thực trong nhà cho Tô Hưng Hoa không?” Trương Tú Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Hương Vân, cảm giác đó gần như muốn dồn Triệu Hương Vân vào chỗ chết.
“ Đại tẩu, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói không thể nói linh tinh, con mắt nào của chị nhìn thấy tôi trộm lương thực trong nhà đưa cho Tô Hưng Hoa?” Nói cô trộm lương thực cô có thể nhịn, nhưng nói cô trộm lương thực cho Tô Hưng Hoa thì cô không thể nhịn được
Tên Tra nam trong ngoài bất nhất như vậy, cô Triệu Hương Vân làm sao có thể nhìn trúng hắn được? Đúng là chuyện cười cấp quốc tế!
“ Hừ, cô đừng tưởng là tôi không biết, bữa sáng hàng ngày của cô đều chia một nửa cho Tô Hưng Hoa, một quả trứng gà, một cái bánh bột ngô, tôi đều nhìn thấy hết rồi!”
Trương Tú Lệ ý đồ muốn lôi hết chuyện xấu của Triệu Hương Vân ra. Trong thâm tâm cô ta, Triệu Hương Vân chính là kẻ vì một người đàn ông mà ăn cây táo rào cây sung. Kẻ như vậy thì một khi vào phòng Trần Ngũ Nguyệt thì có thể làm ra những chuyện gì? Trừ là trộm đồ, thì khả năng lớn chính là trộm tiền!
“ Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi trộm?” Triệu Hương Vân tức giận hỏi.
Thì ra, bên người nguyên chủ có một cái máy theo dõi chạy bằng cơm, chuyên môn giám sát nhất cử nhất động của cô ấy. Cho đến việc nguyên chủ phân bữa sáng cho Tô Hưng Hoa bao nhiêu cũng đều biết rất rõ ràng.
“ Hương Vân, cô đừng có giảo biện với tôi nữa, tôi đi gọi mẹ đến để phân xử!”
Mặc dù hàng ngày Trần Ngũ Nguyệt nuông chiều Triệu Hương Vân, nhưng nếu như Triệu Hương Vân trộm lương thực, bị bắt tại trận, Trương Tú Lệ không tin Trần Ngũ Nguyệt sẽ bao che cho đứa con gái chỉ biết hướng ra bên ngoài. Chỉ cần Triệu Hương Vân thất sủng rồi thì đồ tốt trong nhà sẽ được phân cho bọn họ. Đến lúc đấy, cô cũng được phân cho một chén.
“ Đủ rồi, Trương Tú Lệ, tôi kính chị là đại tẩu, câu bắt trộm phải có tang vật, bắt kẻ giam da^ʍ phải bắt cả cặp, chị không phải là không biết đấy chứ? Chị không có chứng cứ, mà cứ rêu rao linh tinh làm hại thanh danh của tôi!” Triệu Hương Vân sắp bị làm cho tức chết rồi. Trước đây cô chỉ cho rằng đại tẩu ghen tị bản thân, không thích cô, không nghĩ tới, lại dám nói cô là trộm.
Chuyện này nếu không cẩn thận bị truyền ra ngoài thì thanh danh vốn không tốt của cô, sợ là không thể cứu nữa rồi.
“ Có phải phá hỏng thanh danh của cô hay không, mẹ đến liền rõ ràng!”