Triệu Hương Vân vừa giả bộ đáng thương, Trần Ngũ Nguyệt liền không làm loạn nữa, ngoan ngoãn theo cô đi ra ngoài. Trương Tú Vân không bị mắng nữa, chỉ là hận ý đối với tiểu cô này càng thêm nhiều. Lôi đông kéo tây một lát, Triệu Hương Vân liền nói bản thân muốn đi ngủ trưa, liền ròi khỏi đó.
Quay lại phòng mình, bụng Triệu Hương Vân liên sôi ục ục. Một bát súp rắn, hai miếng thịt, một bát cháo, mới được bao lâu liền đói rồi? Triệu Hương Vân rốt cuộc đã rõ, vì sao nguyên chủ lại càng ngày càng mập. Dạ dày này quá nhanh liến thấy đói, khả ăn uống lại tốt, sao có thể không mập được?
Bất giác Triệu Hương Vân từ trong túi lấy ra hai quả trứng gà, nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trắng trắng nửa ngày, cuối cùng cũng không xuống tay.
“ Đi ngủ, ngủ rồi thì sẽ không thấy đói nữa!” Triệu Hương Vân bất giác nói một câu, thuận tiện đặt trứng gà vào trong cái bát cho gà ăn đã được rửa sạch trước đó.
Năm trên giường, không mất bao lâu liền ngủ rồi. Triệu Hương Vân vừa ngủ, tỉnh dậy đã là hai giờ chiều. Vừa mở mắt liền thấy đói, có điều cô phải đi làm việc để giảm cân. Từ trên giường ngồi dậy, khắp cả người Triệu Hương Vân đều dính dính, của sổ căn phòng này làm quá cao, lại nhỏ nữa nên căn phòng không thông gió, công thêm thời tiết nóng, ngủ ở trong này, giống như là ở trong l*иg hấp. Buổi sáng còn đỡ, chứ đến buổi chiều liền không chịu nổi.
Triệu Hương Vân khó khăn ngồi dậy, đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô ngạc nhiên phát hiện, hai quả trứng gà ở trong bát liền biến thành tám quả. Trời ơi! Làm sao lại có tám quả trứng gà đây?
Lẽ nào nhân lúc cô ngủ, Trần Ngũ Nguyệt vụиɠ ŧяộʍ đặt vào? Có điều trong nhà vẫn còn sáu quả trứng gà sao? Trong nhà có năm con gà mái đều đang đẻ trứng, khi Triệu Hương Vân rơi xuống sông, Trần Ngũ Nguyệt đã gϊếŧ một con cho cô bồi bổ thân thể, chỉ còn lại bốn con.
Một con gà đẻ một quả trứng gà, bốn con chỉ có bốn quả trứng gà, hơn nữa tính cả buổi trưa nấu cơm, Trần Ngũ Nguyệt đã đem tất cả trứng gà hôm nay đều nấu cho cô rồi.
Lẽ nào là mới mua? Triệu Hương Vân càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Dứt khoát liền đi ra khỏi phòng tìm Trần Ngũ Nguyệt. Lúc cô đến thì Trần Ngũ Nguyệt đang làm quần áo. Triệu Hương Vân nói thích quần áo làm từ vải thô, nên Trần Ngũ Nguyệt không kể ngày đêm làm quần áo cho cô. Bà là vợ của đại đội trưởng, việc của đội sản xuất bà không bao giờ làm, nhưng không có lúc nào là bà nhàn rỗi, đất trồng rau trong nhà, chăm sóc Triệu Hương Vân, làm cơm, việc chưa bao giờ rời tay.
Nhìn thấy Triệu Hương Vân, Triệu Hương Vân nhanh chóng để công việc trong tay xuống
“ Con gái đến rồi à? Có đói không? Mẹ đi lấy mì cho con.”
Vừa nói liền vừa muốn đi xuống bếp. Triệu Hương Vân kéo tay bà
“ Mẹ, con không đói, mẹ buổi trưa mẹ có đi vào phòng con không?”
Cô không trực tiếp nói về trứng gà, mà hỏi Trần Ngũ Nguyệt có đi vào phòng mình hay không.
Trần Ngũ Nguyệt kiên định lắc đầu
“ con không phải là nói muốn đỉ ngủ sao? Mẹ không đi làm phiền con!”
“ Vậy còn bố con? Ông ấy có đi vào phòng con không?”
Mặc dù khả năng không cao, nhưng Triệu Hương Vân vẫn đưa ra phán đoán khác.
“ Không có, bố con sau khi ăn xong, liền đi đến đội sản xuất rồi! Con gái ngoan, có việc gì sao? Phòng con bị mất gì à, hay là có việc gì khác?”
Trần Ngũ Nguyệt rất chắc chắn nói bà với Trần Trí Viễn không hề đi vào phòng cô. Vậy thì trứng gà khẳng định không phải do họ đặt vào. Tuyệt đối không có khả năng là người khác để vào. Hai anh trai cô bề ngoài đối với cô không nóng không lạnh, nếu như bị Trần Ngũ Nguyệt ép buộc, thì khả năng đến nhìn cô cũng thấy buồn nôn.
“ Không có gì, con chính là nằm mơ, cảm thấy hình như mẹ với bố vào phòng con, liền muốn qua đây xác nhận, thì ra là nằm mơ thật!” Triệu Hương Vân liền bịa ra một lý do.
Trần Ngũ Nguyệt thật sự tin tưởng, nắm lấy tay Trần Hương Vân, một câu hai câu gọi con gái ngoan.
“ Hương Vân, nếu như có việc gì, con nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con, ai dám bắt nạt con, mẹ chẻ cô ta ra!”
Trần Ngũ Nguyệt bá đạo không ai bằng, Triệu Hương Vân gật đầu nói vài câu, liền quay trở lại phòng mình.
Vừa vào phòng, cô liền phát hiện trứng gà trong bát lại nhiều hơn hai quả, giờ đã thành mười quả.
“ Trời ơi! Đây là làm sao?” Triệu Hương Vân kinh ngạc cực độ, trong lòng vừa thấy kinh ngạc vừa thấy sợ hãi. Cô lờ mờ đoán được đáp án.
Giống như muốn kiểm nghiệm cái gì đó, cô lấy chín quả trứng ra, chỉ để lại một quả, cô đặt cái bát đựng quả trứng vào trong tủ quần áo. Triệu Hương Vân không đi làm việc nữa, nhìn chằm chằm vào cái tủ quần áo. Sau ba tiếng đồng hồ, cô từng bước từng bước đi đến bên cạnh tủ quần áo, lúc mở tủ tay cô có chút run rẩy, nhưng vẫn đem tủ mở ra.
Chính khoảng khắc của tủ được mở ra, Triệu Hương Vân liền ngốc rồi. Lúc đặt vào trong tủ chỉ có một quả trứng, nhưng chỉ một lúc, nếu tính cả quả trứng ban đầu đã có tất cả mười ba quả.
Ba tiếng đồng hồ, tăng thêm mười hai quả trứng, tầm mười lăm phút liền sinh ra một quả.
Cái bát này chính là bát châu báu trong truyền thuyết. Trên mặt Triệu Hương Vân liền lộ ra biểu tình sung sướиɠ
“ Giàu rồi, giàu rồi....” Triệu Hương Vân thiếu chút nữa liền điên rồi. Cô lấy bát và trứng gà từ trong tủ ra, giống như lấy bảo bối vậy.
Để trứng gà ở một bên, cô cẩn thận quan sát cái bát sứt. Nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra có gì đặc biệt. Không giống với bảo bối mà giống với cái bát sứt. Vừa nghĩ tới việc cái bát bảo bối như vậy, bị mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt dùng để đựng thức ăn cho gà, Triệu Hương Vân liền cảm thấy lãng phí bảo vật.
Hôn một cái lên chiếc bát, trên mặt Triệu Hương Vân lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Cô nghĩ tới Trần Ngũ Nguyệt đưa cho cô phiếu và hai trăm tệ, liền đặt hết vào trong bát.
Dưới sức mạnh của cái bát sứt này....a phì, sức mạnh của bát châu báu, quyển số phiếu này nói không chừng sẽ trở thành mười quyển, còn về hai trăm tệ, nói không chừng sẽ biến thành một nghìn tệ, thậm chí lên đến hàng chục nghìn tệ, hàng trăm nghìn tệ....
Khi Triệu Hương Vân đang năm mơ tở thành phú bà, thì nghe thấy tiếng Trần Ngũ Nguyệt kích động trù ẻo
“ Là kẻ đáng chém ngàn đao nào, đến cái bát sứt nhà tôi dùng cho gà ăn cũng trộm!”
“ Đến đây, có bản lĩnh thì ăn trộm trước mặt bà già này, xem bà già này có dẫm nát mày không....”
“ Đẻ con ra không có mắt, có mông....”
“........”
Trần Ngũ Nguyệt lớn giọng mắng kẻ ăn trộm, không phải là đang mắng Trần Hương Vân sao?
Cô dùng sức ho vài tiếng, đặt bát châu báu đựng phiếu và tiền vào trong tủ quần áo, vội vàng chạy ra ngoài.
Gọi Trần Ngũ Nguyệt vẫn đang chửi rủa
“ Mẹ, cái bát châu....cái bát sứt đó đang trong phòng con!”
“ Cái gì?” Trần Ngũ Nguyệt trong lúc nhất thời ngây người, cái bát sứt cho gà ăn sao lại ở trong phòng con rồi?
“ Mẹ, con khá là thích cái bát đó, liền rửa sạch cất trong phòng con, vốn dĩ con muốn nói với mẹ, nhưng vừa ngủ dậy liền....quên mất!”
Triệu Hương Vân cúi đầu xuống, cô không hề nghĩ tới, bà mẹ cực phẩm này có thể vì một cái bát sứt cho gà ăn, mà có thể mắng khó nghe như vậy.
“ Nói cái gì thế, chỉ là một cái bát sứt thôi, con muốn lấy thì lấy đi!” Trần Ngũ Nguyệt rất dễ thương lượng. Nhưng vừa nghĩ tới bản thân vừa rồi mắng bao nhiều lời khó nghe, mặt liền đỏ lên, nhanh chóng mở lời
“ Những lời tôi mắng lúc này không tính, bát là tôi tặng cho con gái tôi, không tính, không tính,.....”