“ Anh không tốt? Anh có chố nào không tốt?” Triệu Hương Vân cười như không cười nhìn Tô Hưng Hoa.
Tô Hưng Hoa sau khi nghe lời Triệu Hương Vân nói có chút ngây ra, hắn cảm thấy người trước mắt này, hình như không giống với trước đây. Không giống với trước đây suốt ngày dính lấy hắn, hồi tưởng một chút, cảm thấy có khả năng là do hôm qua hắn nói quá nặng lời, cô ấy mới cáu kỉnh
Tô Hưng Hoa mặt dầy nói
“ Tôi hôm qua không nên nói cô, nhưng tôi cũng là lúc đó tức giận không nhịn được, giữa tôi và đồng chí Khúc là trong sạch, chính là quan hệ đồng chí phổ thông!”
Tô Hưng Hoa giải thích, càng làm Triệu Hương Vân cảm thấy buồn cười. Lúc nguyên chủ phát hiện bọn họ, bọn họ đang ôm ôm ấp ấp khó mà tách rời. Phổ thông đồng chí chính là có thể ôm ấp?
Bởi vì Tô Hưng Hoa cảm thấy nguyên chủ ngốc, nguyên chủ rất dễ dỗ dành, nên mới có thể nói ra lời nói mà đến quỷ cũng không tin.
“ Ồ? Việc này có quan hệ gì tới tôi không?” Triệu Hương Vân hỏi.
“ Hương Vân....” Tô Hưng Hoa kéo xuống mặt mũi, gọi tên của Triệu Hương Vân. Hắn cảm thấy gọi như vậy, Triệu Hương Vân sẽ hết giận.
Trên mặt Triệu Hương Vân không hề lộ ra một chút tức giận, bởi vì trong thâm tâm cô, Tô Hưng Hoa không xứng đáng để cô tức giận.
Ánh mắt Tô Hưng Hoa không để ý liền rơi trên hai quả trứng gà trên tay Triệu Hương Vân, nhịn không được nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi
“ Trứng trên tay cô còn chưa ăn sao?”
Nếu là trước đây, Tô Hưng Hoa nói xong câu này thì Triệu Hương Vân nhất định sẽ nịnh nọt đưa trứng gà cho Tô Hưng Hoa.
Sau đó Tô Hưng Hoa sẽ khách khí từ chối vài lần, đến khi Triệu Hương Vân khẩn cầu, mới miễn cưỡng nhận lấy trứng gà.
Có điều lần này.....
Triệu Hương Vân giống như không nhìn thấy khát vọng dưới đáy mắt của Tô Hưng Hoa, thần sắc như thường gật đầu
“ Đúng vậy, tôi còn chưa ăn! Buổi sáng ăn hai cái bánh bột ngô, uống một bát canh gà, một cái bánh cao lương hấp, bụng còn chưa đói!”
Triệu Hươn Vân không hề ăn nhiều như vậy, cô chính là nói linh tình, nhằm làm cho Tô Hưng Hoa thèm ăn. Quả nhiên, sau khi cô nói xong, tiếng nuốt nước miếng của Tô Hưng Hoa càng lớn.
Có lẽ là cảm thấy như vậy không phù hợp với khí chất hàng ngày của bản thân, Tô Hưng Hoa ho một tiếng, che giấu vẻ mặt không tự nhiên
“ Cô nếu như không ăn, liền đưa cho tôi được không? Đúng lúc sáng nay tôi chưa ăn no”
Khi Tô Hưng Hoa nói lời này, không hề có một chút cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Còn Triệu Hương Vân, khuôn mặt lớn nên vừa cau mày, tất cả thịt đều tập trung lại một chỗ
“ Tại sao tôi không ăn lại phải đưa cho anh ăn? Anh ăn hay không ăn no thì có liên quan gì tới tôi?”
“ Oành” nổ một miếng lớn, mặt Tô Hưng Hoa đỏ như mông khỉ.
Hắn đỏ mặt nhìn Triệu Hương Vân nửa ngày mới nói một câu hoàn chỉnh.
“ cô bình thường....bình thường đều đưa cho tôi”
“ Đúng thế!” Triệu Hương Vân gật đầu.
Chính vào lúc Tô Hưng Hoa tưởng bản thân có thể lấy được trứng gà, liền nghe thấy Triệu Hương Vân nói
“ Có điều hiện tại tôi không muốn đưa cho anh nữa, bố mẹ tôi ăn uống tiết kiệm, mỗi ngày luộc hai quả trứng gà, bố mẹ tôi, hai anh trai , hai chị dâu tôi, đến một miếng đều không được nếm qua.”
Tô Hưng Hoa có cảm giác bản thân vừa bị đánh một cái tát rất mạnh. Trước mắt tốt đen, đứng không vững. Hắn hối hận rồi, không nên vì một miếng ăn mà mở miệng. Hắn càng hối hận là, bản thân đã kéo xuống mặt mũi cũng không xin được một miếng ăn. Trừng mắt nhìn Triệu Hương Vân, sau đó quay người bỏ đi. Hắn sẽ không bao giờ để ý kẻ mập này nữa, cho dù lần sau cô ta có cầm trứng gà, đồ ăn ngon, quỳ trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không để ý.
Nhìn thấy Tô Hưng Hoa hốt hoảng bỏ trốn, tâm trạng Triệu Hương Vân đặc biệt tốt, thiếu chút nữa thì nhảy lên rồi. Đáng tiếng thân thể này quá nặng, động tác không được linh hoạt!
Nếu không...Hư hư, cô muốn biểu diễn một bài múa để ăn mừng! Triệu Hương Vân vừa lẩm nhẩm hát, vừa đi nhanh về nhà.
Vừa về tới, liền nghe Trần Ngũ Nguyệt gọi
“ Con gái ngoan, về rồi à, có mệt không? Mẹ luộc trứng gà cho con, còn làm mì, bên trong còn bỏ một quả trứng, còn thêm vài giọt mỡ lợn. Mấy hôm nay đội sản xuất bận quá, bố con với anh con đều không có thời gian đi vào thành mua thịt, uất ức con gái ngoan rồi. Đợi vài hôm nữa làm xong việc, mẹ để cho bọn họ đi mua thịt, con muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!”
Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy Triệu Hương Vân thì cười đến mức đôi mắt híp lại thành một đường. Lúc này, bà ấy đang cho gà ăn, trong vườn có bốn con gà mái, đang nhàn nhã ăn thức ăn, lúc có lúc không phát ra âm thanh cục cục.
Tại thời đại này, một ít cỏ lợn nát vụn, thêm một ít cám gạo, chính là thức ăn cho gà tốt nhất rồi. Trần Ngũ Nguyệt trên tay cầm bát cho gà ăn, vừa cho gà ăn vừa sủng ái nhìn con gái. Vừa lúc Triệu Hương Vân không có việc gì, cũng nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt. Vừa nhìn, tầm mắt của cô liền rơi vào cái bát sứt Trần Ngũ Nguyệt dùng để đựng phân gà. Dưới ánh sáng mặt trời, cái bát bẩn đến không nhìn ra dáng vẻ vốn có ban đầu, đột nhiên lóe lên ánh vàng. Triệu Hương Vân không xác định được có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không, cô không tin dụi dụi mắt, ánh sáng vàng kim đó đột nhiên biến mất.
Triệu Hương Vân không nháy mắt nhìn chằm chằm vào cái bắt sứt đó, Trần Ngũ Nguyệt chỉ quan tâm làm đồ ăn cho con gái nên không hề phát hiện ánh mắt cô đang nhìn cái gì. Sau khi cất bát cho gà ăn vào gian phòng chứa đồ, bà nói với Triệu Hương Vân
“ Con gái ngoan, con đợi mẹ một lát, mẹ ngay lập tức lấy đồ ăn cho con!”
Sau khi Trần Ngũ Nguyệt rời đi, Triệu Hương Vân vội vã đi vào phòng chứa đồ, nhặt cái bát bẩn thỉu đó lên quan sát kỹ một lượt. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một cái bát bị sứt miệng bình thường. Vậy tại sao khi nãy dưới ánh sáng mặt trời nó liền ánh lên ánh sáng vàng kim? Triệu Hương Vân càng nhìn càng không thấy yên tâm, đảo con mắt, cô đặt cái bát xuống đất sau đó đi vào nhà bếp múc một chậu nước.
Đặt cái bát vào chậu nước rửa vài lần thì mới rửa sạch được những vết ố. Nhưng cái bát đó vẫn rất xấu. Cái bát màu nâu đất, viền bát nở ra, bất kể là nhìn từ trong ra ngoài hay là từ ngoài vào trong, đều không có khả năng xuất hiện ánh sáng màu vàng kim.
“ Lẽ nào do mình ăn ít quá nên xuất hiện ảo giác rồi?” Triệu Hương Vân bất giác nói một câu.
Đúng lúc này, Trần Ngũ Nguyệt lớn giọng gọi cô
“ Con gái ngoan, ăn cơm thôi!”
Triệu Hương Vân nhất thời không chú ý đến, ngón tay không cẩn thận quẹt vào chỗ sứt, ngón tay bị cắt phải, ngay lập tức bị chảy máu. Triệu Hương Vân bị dọa đến bủn rủn tay chân, lại nghe thấy tiếng gọ gấp gáp của Trần Ngũ Nguyệt, sợ bà ấy biết được bản thân bị thương là do cái bát này tạo thành. Trong lúc nhất thời, cô chạy vội về phòng mình, đem bát đặt lên bàn.
Sau khi cất bát xong, cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Cô căn bản không biết được, ngay khoảng khắc khi cô đóng cửa phòng, cái bát sứt bị dính vết máu xuất hiện ánh sáng màu vàng kim, ánh sáng này với ánh sáng mà cô nhìn thấy khi nãy giống hệt nhau. Rất nhanh ánh sáng đó biến mất, vệt máu dinh trên miệng bát cũng biến mất trong nháy mắt, giống như vết máu đó chưa từng xuất hiện.
Cái bát sứt đó, hình như vẫn là cái bát sứt đó, nhưng có cái gì đó đã thay đổi.