Chương 2: Người Mẹ Cực Phẩm

Nguyên chủ phải nằm trên giường đất, bởi vì cô ấy thích một người đàn ông đã từng đọc sách ở trong thành trở về, người đàn ông này cùng một đội sản xuất với cô ấy tên là Tô Hưng Hoa.

Tô Hưng Hoa có nước da trắng trẻo, sạch sẽ, trông khá thư văn, không giống với những người đàn ông ở trong đội sản xuất, còn đọc sách mấy năm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, liền trở về đội sản xuất vừa làm việc vừa đợi phía trên phân công công việc. Vừa đợi đã ba năm.

Triệu Hương Vân ở trong đội sản xuất đã được mười mấy năm, chưa bao giờ gặp qua người đàn ông đẹp trai như vây. Từ đó vì theo đuổi Tô Hưng Hoa, cô ấy đã làm không ít những việc ngốc nghếc, đến mức tất cả người trong đội sản xuất đều biết.

Tô Hưng Hoa từng đọc sách, phân công công việc là việc không sớm thì muộn, nhưng trong ba năm, trong đội sản xuất việc Tô Hưng Hoa không vui vẻ nhất chính là việc bị một người vừa đen vừa mập thích, lúc đấy có cảm giác buồn nôn đến cực điểm.

Hắn từ trước đến nay không bao giờ cho Triệu Hương Vân sắc mặt tốt.

Triệu Hương Vân không biết, cứ nghĩ rằng Tô Hưng Hoa quá dè dặt, mỗi ngày còn chạy theo sau mông Tô Hưng Hoa. Thậm chí còn nhờ bố mình lúc phân công việc làm, phân cho Tô Hưng Hoa việc nhẹ nhàng nhất,lúc phân lương thực thì phân nhiều nhất.

Bản thân có lúc còn lấy lương thực tiếp tế cho Tô Hưng Hoa.

Tô Hưng Hoa một mặt thì hưởng lợi từ nguyên chủ một mặt thì vẫn giữ khoảng cách với nguyên chủ. Đương nhiên, cũng có lúc cho nguyên chủ nếm được chút ngọt ngào, không xa không gần, làm cho nguyên chủ nghĩ rằng hắn cũng có một chút ý tứ với nguyên chủ. Vì vậy nguyên chủ hy sinh càng nhiều hơn.

Cho đến lúc biết tin Tô Hưng Hoa cùng với hoa khôi của đội sản xuất là Khúc Mộng Mộng hẹn hò, Triệu Hương Vân như phát điên, mắng Khúc Mộng Mộng là hồ ly tinh, mặt dày, còn đối phó với Khúc Mộng Mộng, cuối cùng chọc giận Tô Hưng Hoa. Tô Hưng Hoa mắng cô ấy xấu, mập, không ai thèm lấy.

Thậm chí những người trong đội sản xuất còn mắng sau lưng cô ấy, nhưng bị Triệu Hương Vân nghe được,



Triệu Hương Vân từ trước tới nay chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, đi ra bờ sông khóc, kết quả không cẩn thận rơi xuống sông, bởi vì bản thân quá mập nên không thể leo lên bờ.

Nguyên chủ vì ngạt nước mà chết, còn Triệu Hương Vân thì nhặt được một thân thể vừa đen vừa mập.

Tiếng khóc của Trân Ngũ Nguyệt đã kéo Triệu Hương Vân về thực tại.

Cô ấy nhìn Trần Ngũ Nguyệt mặc quần áo vừa cũ vừa rách, mặc dù cực phẩm nhưng đối với cô ấy thì tốt đến mức không thể chê trách.

Triệu Hương Vân đưa đôi tay mập của mình giúp Trần Ngũ Nguyệt lau nước mắt

"Mẹ con không thích Tô Hưng Hoa"

"Cái gì?" Trần Ngũ Nguyệt ngây người, nhất thời không phản ứng kịp.

Triệu Hương Vân nói "Mẹ, con không phải là nhảy sông tự vẫn, mà chỉ là lúc rửa tay không cẩn thận rơi xuống sông, chứ không phải như bên ngoài đồn vì Tô Hưng Hoa mà tự tử! Mẹ cũng không cần nói việc trói Tô Hưng Hoa cho con với hắn thành thân nữa, con mới không hiếm lạ"

Trên thực tế, nguyên chủ thực sự rất thích Tô Hưng Hoa. Nhưng cô ấy thì không, cô ấy không nhìn trúng một tên yếu ớt đến mức không ra được gió, một người đàn ông còn yếu hơn một con gà.

Người đàn ông lọt vào mắt cô ấy phải là người lúc mặc quần áo thì gầy, cởϊ qυầи áo ra thì cơ bắp. Đặc biệt là nhân cách phải tốt.

Giống như tên Tô Hưng Hoa, vì miếng ăn mà đi lừa phụ nữ, loại đàn ông như thế không đáng mặt đàn ông.



Còn về việc nhảy sông tự tử....thật sự oan uổng cho nguyên chủ, cô ấy không hề muốn chết, không nghĩ tới chính là mạng mất rồi, còn không có thanh danh tốt.

Triệu Hương Vân không thể để cho nguyên chủ chết rồi còn phải mang tiếng vì một người đàn ông mà tự tử.

Nghe Triệu Hương Vân nói xong, Trần Ngũ Nguyệt vừa vui vừa tức giận.

Vui vì là con gái không còn giống với trước đây nữa

Tức giận là vì những người ngoài kia nói con gái bà vì một người đàn ông mà tự tử.

Trần Ngũ Nguyệt tâm địa độc ác nói "Hương Vân, con yên tâm chuyện này mẹ sẽ ghi nhớ, những người nói xấu con, mẹ sẽ bảo bố con phân cho họ công việc nặng nhọc, không đưa cho họ công điểm, cho họ mệt chết"

Triệu Hương Vân biết, bà mẹ của cô ấy đã bật chế độ cực phẩm

Ho hai tiếng, cô ấy kéo tay của Trần Ngũ Nguyệt, "mẹ, bỏ đi, miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ nói thích nói gì thì kệ họ, chúng ta thanh giả tự thanh, không sợ bị bôi nhọ."

Trần Ngũ Nguyệt gương mặt sủng ái nhìn Triệu Hương Vân, càng nhìn càng cảm thấy thoả mãn.

Hừ, con gái tôi hiểu chuyện như thế này, các người còn dám bịa đặt đáng bị thiên lôi đánh.