Trước khi Triệu Hương Vân vào phòng tắm Trần Ngũ Nguyệt đã giúp cô xông ngải cứu, nhưng không thể tránh khỏi định luật muỗi thích chích những người mập. Lúc tắm xong đi ra vẫn bị muỗi chích một mảng, may là nước da đen nên nhìn không ra. Nằm trên giường đất Triệu Hương Vân hồi tưởng về một ngày đã trải qua, cô liền cảm thấy đau đầu. Muốn gầy xuống, muốn độc lập khả năng là một quá trình dài!
.........
Sáng ngày thứ hai, Triệu Hương Vân bị tiếng loa của đài phát thanh đội sản xuất làm tỉnh giấc. Mọi người trong đội sản xuất đã bắt đầu tập hợp tại nơi mà mọi người thường họp. Triệu Hương Vân tỉnh dậy với tốc độ nhanh chóng, vệ sinh cá nhân xong, thì đi ăn sáng phát hiện mọi người đều đã đi làm hết, chỉ có mẹ cô Trần Ngũ Nguyệt là còn ở nhà.
Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy Triệu Hương Vân, liền nhìn ra bên ngoài, lúc này mặt trời còn chưa mọc, mặt trời cũng chưa lên cao, con gái bà đã thức dậy rồi?
“Hương Vân, có phải đói rồi không? Trước ăn cơm đã sau đó lại quay về ngủ bù sau!”
Trần Ngũ Nguyệt mở vung nồi, từ trong nồi lấy ra hai quả trứng gà, hai cái bánh bột ngô, độ dày của bánh phải gần bằng tay của Triệu Hương Vân rồi.
Nhìn thấy bữa sáng phong phú như vậy, Triệu Hương Vân áp lực như núi!
“Mẹ, giúp con gói bữa sáng ạ, con ăn trên đường!” Triệu Hương Vân nói.
“ Ăn trên đường, con muốn đi đâu?” Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc hỏi.
“ Đi làm việc ạ, bố là đội trưởng sản xuất, con là con gái của bố, con không phải là nên làm tấm gương tốt, ủng hộ công việc của bố sao?”
Triệu Hương Vân nói như một lẽ đương nhiên. Trần Ngũ Nguyệt thì như là bị thiên lôi đánh, kinh ngạc đến mức sắp nói không ra lời
“ con gái, con.....con không phải nói là con không thích làm việc sao, không phải chỉ thích nằm thôi sao?”
Triệu Hương Vân: không, con không phải, con không muốn, con không thể!
“Mẹ, đó là chuyện của quá khứ! Hiện tại con muốn làm một đồng chí tiến bộ! Mẹ người nhanh chóng giúp con gói thức ăn lại, con muốn đi tìm bố, sớm đi, sớm được phân công công việc, muộn rồi thì chỉ có thể làm việc đổ phân!”
Triệu Hương Vân sốt ruột nói, Trần Ngũ Nguyệt bị nói cho mông muội luôn rồi. Thật sự đi tìm giấy dầu đem hai chiếc bánh bột ngô, trứng gà gói lại, nhét vào túi của Triệu Hương Vân. Ngơ ngác nhìn Triệu Hương Vân ra khỏi nhà, đợi khi bà phản ứng lại thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Hương Vân đâu nữa. Trần Ngũ Nguyệt hối hận, nhưng cũng không còn cách nào khác, con gái đã đi rồi, chẳng lẽ lại chạy đuổi theo? lỡ như con gái lại nghĩ không thông, lại đi nhảy sông thì biết làm thế nào?
........
Khi Triệu Hương Vân đến nơi đội sản xuất phân công nhiệm vụ, quả nhiên đại bộ phận mọi người đều đi làm việc rồi, chỉ còn lại bộ phận nhỏ, nhìn thấy Triệu Hương Vân đến, đều nhìn về phía Triệu Trí Viễn. Triệu Trí Viễn nhìn thấy con gái bảo bối đến, thì ngay lập tức đem những phần việc còn lại phân công xuống. Bước nhanh đến trước mặt Triệu Hương Vân
“ sao thế? Đây là?”
“Bố, mẹ con bảo con đưa đồ ăn sáng cho người!” Triệu Hương Vân đưa cho ông một chiếc bánh bột ngô.
Triệu Trí Viễn ngạc nhiên không thôi “ Đây....đây không phải là đồ ăn sáng của con hay sao?”
“ Con không quan tâm, bố phải ăn cho con! Nếu không thì đưa cho đại ca, nhị ca, đại tẩu và nhị tẩu cũng được!”
Triệu Trí Viễn không giống với Trần Ngũ Nguyệt, cô chỉ cần quấy rầy ông vài lần là được. Còn Trần Ngũ Nguyệt thì nếu bà ấy cảm thấy việc nào không tốt đối với cô, thì có quấy rầy cũng không có tác dụng, trừ phi lấy cái chết ép bà ấy. Riêng việc này thì Triệu Ngũ Nguyệt làm không được.
“ Việc này không được, nếu mà mẹ con biết được thì không phải là sẽ lột da bố à? Không được, không được!” Triệu Trí Viễn đem bánh trả lại cho Triệu Hương Vân
Triệu Hương Vân tức giận rồi “ được ạ, vậy thì bắt đầu từ ngày mai con không ăn nữa, cho đói chết luôn!”