Chương 17: Quần Áo Làm Từ Vải Thô

“A....vậy thì canh gà này phải xử lý thế nào ?” Trần Ngũ Nguyệt bị làm cho sững sờ rồi. Một nồi canh lớn như vậy, con gái bà không ăn thì ai có thể ăn hết đây?

“ Đương nhiên là chúng ta ăn rồi! Không thể để lãng phí ?” Triệu Trí Viễn nói rồi lấy hai bát canh gà trước đó Triệu Hương Vân đã múc đưa cho Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh. Hai cô con dâu nhận được sủng ái mà kinh sợ nhìn bố chồng, thiếu chút nữa khóc.

Trần Ngũ Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy con gái không nói gì, nên chỉ có thể nhịn xuống không nói. Hai bát còn lại, một bát thì đương nhiên là đưa cho Trần Ngũ Nguyệt, còn một bát thì đưa cho Triệu Trí Viễn. Trần Ngũ Nguyệt không nỡ ăn đùi gà, gắp riêng ra để vào bát khác cho Triệu Hương Vân. Sau khi múc ra bốn bát, trong nồi vẫn còn non nửa nồi, sau khi chia cho hai đứa con trai ăn, ước lượng vẫn còn, đó là phần của con gái bà!Trần Ngũ Nguyệt dụng tâm tính toán.

Triệu Hương Vân quay về phòng, mở tủ quần áo bắt đầu tìm quần áo. Cô ấy phát hiện trong thời đại khó khăn như thế này, mà cô ấy lại có khá nhiều quần áo. Rất nhiều quân áo dành cho những người có thân hình thon gầy mặc. Hồi tưởng một chút, cô ấy phát hiện nguyên chủ mặc dù béo nhưng lại rất ngưỡng mộ những cô gái có thân hình thon gầy. Nhưng lại không nổi miệng của bản thân, nhìn thấy đồ ăn liền muốn ăn. Trần Ngũ Nguyệt đau lòng cô ấy, nên rõ ràng biết rõ những quân áo này có số đo không vừa với cô ấy, nhưng vẫn thuận theo cô ấy. Quần áo trong tủ hơn phân nửa không phù hợp với thân thể của nguyên chủ. Thực ra quần áo còn nhiều hơn hiện giờ, nhưng từ khi nguyên chủ thích Tô Hưng Hoa, thì bị hắn ta lừa mất không ít quần áo. Xem ra tất cả đều tặng cho Khúc Mộng Mộng.

Vừa nghĩ tới những điều này, Triệu Hương Vân liền tức giận đến ngứa răng! Tên tra nam chết tiệt, lừa ăn lừa uống còn không đủ, còn lừa đồ của cô ấy tặng cho người khác.

Triệu Hương Vân thề, sẽ có một ngày cô ấy đòi lại tất cả quần áo đã bị lưa mất, cho dù dùng để làm đệm kê mông cũng không muốn để cho bạch liên hoa và tra nam được lợi. Càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức đi đến ký túc xá của thanh niên tri thức đòi quần áo về. Chính lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Hương Vân, con không phải nói là muốn đi tắm sao? Mẹ đun nước nóng cho con rồi, con mở cửa đi, mẹ giúp con tìm quần áo!” tiếng của Trần Ngũ Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào. Triệu Hương Vân chọn cho mình bộ quần áo mà bản thân có thể mặc vừa, rồi mới đi mở cửa.

“ Mẹ, con chọn được quần áo rồi!” Triêu Hương Vân nói.



“con gái, không phải để mẹ chọn giúp cho sao?” Trần Ngũ Nguyệt sốt ruột, ánh mắt nhìn thấy bộ quần áo không mới không cũ mà Triệu Hương Vân chọn.

“ Sao lại chọn bộ quần áo này? Con không phải là không thích quần áo do nhà mình làm sao? Không phải con cảm thấy quần áo quê mùa? Thích quần áo trong thành làm?” Trần Ngũ Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“ Đây là quần áo do chính tay mẹ làm, con rất thích!”

Vải thô mặc dù kiểu dáng không được đẹp, màu sắc cổ lỗ, nhưng chất liệu thì là 100% từ bông, thấm hút mồ hôi tốt, mặc rất thoải mái, chất liệu bình thường khác không thể so sánh được.

Không giống với nguyên chủ thích mặc vải chất lượng tốt, vải mặc lên người không sát người, mùa đông không kháng lạnh, mùa hè thoát hơi kém, trời vừa lạnh liền thấy lạnh, trời vừa nóng liền thấy oi bức, không thấm mồ hôi, vừa đổ mồ hồi quần áo liền dính vào người, vừa gặp nước thì liền trở nên trong suốt.

Triệu Hương Vân chuẩn bị sau này mỗi ngày rèn luyện thân thể, đến lúc đó lượng vận động lớn, mỗi ngày phải chảy vài cân mồ hôi, quần áo ướt hết, không cẩn thận sẽ bị lộ hết thân thể.

ở thời đại này, trừ những thành phố lớn có nội y, còn những địa phương nhỏ thì không có, nếu mặc quần áo chất lượng tốt để vận động thì ngực cô ấy rất có khả năng sẽ bị bại lộ.