“ vì sao nhảy sông không quan trọng, người có bị làm sao không?” ánh mắt Tang Hồng Hoa rơi trên người Triệu Hương Vân đang đứng phía sau Trần Ngũ Nguyệt.
Mập, thật sự quá mập! Trong những năm tháng này, ai có thể ăn thành mập như thế này?
Khắp cả người đều là thịt, lại còn đen!
Tất cả đồ tốt của nhà thằng hai đều dùng hết trên người nó thì phải? Lúc này đây Tang Hồng Hoa hận đến mức muốn tất cả thịt trên người Triệu Hương Vân chuyển hết lên trên người mình. Như vậy ít nhất có thể chứng minh cuộc số của bà ta trải qua rất tốt.
Trong ký ức của nguyên chủ, vị bà nội này không hề thích cô ấy. Không chỉ vậy đến cả Trần Ngũ Nguyệt bà ấy cũng không bao giờ cho sắc mặt tốt. Trước khi Triệu Trí Viễn trở thành đội trưởng, bà ta suốt ngày nghĩ biện pháp gây khó dễ, bài trừ Trần Ngũ Nguyệt. Nhưng ai ngờ được, Triệu Trí Viễn lại trở thành đội trưởng. Khi đó Tang Hồng Hoa làm loạn một trận, muốn chuyển từ nhà Triệu Trí Lâm chuyển sang ở cùng với bọn họ, muốn được ăn sung mặc sướиɠ, đương nhiên là Trần Ngũ Nguyệt không đồng ý. Vì vậy Tang Hồng Hoa lại càng thêm hận Trần Ngũ Nguyệt.
Triệu Hương Vân đoán bà ta lần này đến nhà họ cũng không có ý tốt gì. Không lạnh, không nhạt trả lời “ không sao ạ!”
“ không sao thì tốt, Hương vân nha đầu, cháu đừng có suy nghĩ không thông, cháu là bảo bối của bố mẹ cháu đấy!” Tang Hồng Hoa khoa trương khen ngợi Triệu Hương Vân nào là Triệu Hương Vân trở nên xinh đẹp rồi, nào là càng ngày càng hiểu chuyện. Là người làm mẹ Trần Ngũ Nguyệt nghe thôi cũng cảm thấy thoải mái, nên không cãi nhau với mẹ chồng như những lần khác.
Chính lúc này, Tang Hồng Hoa nói một câu “ vợ lão nhị, gần đây Đức Tài nhà lão đại có tìm một đối tượng, nhà đối phương yêu cầu phiếu lương thực 30 cân. Con xem có thể trước đưa phiếu lương thực cho nhà lão đại, trước để Đức Tài cưới vợ rồi nói sau được không?
Châu Chiêu Đệ vừa cười vừa nói thêm vào " Đệ muội, em yên tâm phiếu lương thực này trước cho anh chị mượn, đợi sau này Đức Tài và Vượng Tài kiếm được tiền rồi anh chị ngay lập tức trả lại em."
Lời này của Châu Chiêu Đệ như đánh rắm, từ trước tới nay Tang Hồng Hoa lấy đồ từ nhà Triệu Trí Viễn không bao giờ trả lại. Không chỉ là củ cải, rau xanh hay là những lúc Triệu Trí Viễn bị họ làm phiền cho mượn lương thực.
Bao nhiêu năm vẫn như thế, lần này nếu họ có thể trả lại thì trời đổ mưa đỏ. Trần Ngũ Nguyệt vùa nghe thấy họ muốn mượn 30 cân lương thực, thì cả người không thoải mái. Phiếu lương thực bà ấy có, nhưng đó là của hồi môn của con gái bà, ai dám dụng vào, bà liền liều mạng với kẻ đó!
“ mẹ, người nói cái gì thế? 30 cân lương thực không phải là con số nhỏ , con làm gì mà có nhiều như vậy? Nhà con nhiều người như vậy, con có phiếu lương thực, còn không biết đổi chút lương thực về ăn? Trần Ngũ Nguyệt cười như không cười nói.
Vừa nghe Trần Ngũ Nguyệt từ chối, Châu Chiêu Đệ liền sốt ruột.
" Cô rõ ràng có, lần trước tôi rõ ràng nhìn thấy cô từ bưu điện cầm đồ về, nhà mẹ cô gửi cho cô phải không? Ai không biết anh chị em nhà cô sủng ái cô, trong nhà có phiếu đều gửi hết cho cô, tôi xem cô là luyến tiếc không cho chúng tôi mượn!".
Châu Chiêu Đệ nói những lời này đồng nghĩa với việc chặn luôn đường lùi của bản thân. Bản thân bà ta chưa nhận thức được, nhưng đứng bên cạnh Triệu Trí Lâm rất sốt ruột.
" Ăn nói hồ đồ, người đàn bà như bà thì biết cái gì!". Triệu Trí Lâm mắng Châu Chiêu Đệ xong lập tức xin lỗi Trần Ngũ Nguyệt"
" Em dâu dừng để bụng, bà ấy không hiểu chuyện, để tôi mắng bà ấy"
Trần Ngũ Nguyệt cũng không phải là người dễ chọc, lườm Châu Chiêu Đệ " tôi đúng là tiếc không cho mượn, cô làm gì được tôi? Tôi chính là luyến tiếc ăn, luyến tiếc mặc, Sao tôi có thể cho cô mượn được? Cô nằm mơ đi!"
Châu Chiêu Đệ bị mắng mất đi lý trí, cũng không theo hầu nữa
"Cô người đàn bà đanh đá thối tha này, sinh ra một con lợn, có tiền, có phiếu lương thực thì làm được gì? Con gái cô vẫn là đứa xấu nhất đội sản xuất!".