Một tiếng “Ba” khơi gợi mọi nỗi đau xót trong lòng Tiêu Trung Thần, từ ngày biết bà xã không còn, ông sẽ không nghĩ còn có ngày nghe thấy con gái gọi ba? Ông giữ chặt tay Nha Nha, an ủi con gái đang khóc: “Nha Nha, là ba không tốt, sau này không bao giờ ba rời khỏi con nữa, dù người nhà họ Tiêu đυ.ng đầu chết trước mắt ba, ba cũng không rời khỏi con, nửa đời sau ba đều canh giữ con, Nha Nha…” Nói xong, chính ông không nhịn được lại rơi lệ, vào thời điểm con gái và vợ cần ông nhất, ông đều vắng mặt, bây giờ bù lại, có phải quá muộn hay không?
Cảm giác bàn tay ba thô ráp và có lực run run nắm tay mình, Nha Nha nhớ tới khi còn tấm bé chịu ấm ức, giống như tìm được nơi giải tỏa gào khóc, xoay người lao vào lòng anh trai.
Ừm, được rồi, chỉ cần có La Gia Tề, người làm ba như Tiêu Trung Thần đều phải đứng sang một bên.
Mặc dù con gái không lao vào lòng mình làm cho ông có chút mất mát, nhưng tóm lại ông vẫn vừa lòng, ít nhất con gái nhận thức mình, sau này ông có thể mỗi ngày thăm con gái.
La Gia Tề ngầm thích thú trong lòng: ừm, quả nhiên Nha Nha thích mình nhất, nhận lại ba thì vẫn thân nhất với mình.
Hai cha con khóc một lúc, rốt cục ngừng lại, rửa mặt, Nha Nha lại nghĩ tới vết thương của anh trai: “Anh, bác sĩ có kê thuốc cho anh không? Có chuẩn bị thuốc hạ sốt không?” Vết thương bị che đậy bên trong, cô căn bản không biết vết thương có hình dạng như thế nào, nhưng cho dù không nhìn tới cô có thể tưởng tượng, nếu va quẹt bình thường cần gì băng nghiêm trọng như vậy?
“Có kê ít thuốc, ở trong túi của anh, ban nãy anh đã tiêm uốn ván ở bệnh viện, không cần lo lắng, cơ thể anh rất khỏe.” Nhiều năm như vậy, Nha Nha còn bị mấy vụ cảm cúm nho nhỏ, La Gia Tề chưa hề bị cảm lần nào.
Không biết có phải sức đề kháng của anh quá mạnh không? Ngay cả bệnh khuẩn cũng không dám trêu chọc.
Nha Nha từng nhiều lần suy nghĩ có lẽ anh trai mới là người xuyên qua? Mình nhớ lầm?
Nghe nói có thuốc, Nha Nha bận bịu đi lấy thuốc lấy nước, lại thuận tay rót cho ba một cốc, mới ngồi xuống chậm rãi nói việc nhà.
Thật ra mấy năm nay Nha Nha như thế nào, Tiêu Trung Thần đã biết mấy chuyện bên ngoài, nhưng Nha Nha không hề biết gì về chuyện của ông.
Nghe cha bâng quơ nói về chuyện trong ngục giam, trong lòng Nha Nha càng cảm thấy đối phương khó khăn, nhìn xem vết sẹo trên mặt kia là biết, chân tướng sự thật như thế nào, sao có thể đơn giản như vậy? Hơn nữa cha cô cũng nói, lúc ấy hình như người bị đắc tội có địa vị không kém, làm sao người nọ có thể để ba hưởng phúc trong tù?
“Nha Nha, mấy năm nay tuy rằng ba ba cũng có chỗ khó khăn, nhưng dù sao vẫn tốt hơn hai đứa các con.
Hai đứa con mới không dễ dàng…” Nghĩ đến hai đứa trẻ nhỏ tuổi sống nương tựa lẫn nhau, trái tim người làm cha như Tiêu Trung Thần co rút.
“Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại coi như là một nhà chúng ta đoàn tụ, mọi đau khổ đều trôi qua, sau này sẽ trải qua càng tốt, ba, ngài đừng quá đau lòng.” Lời này là La Gia Tề nói, ban nãy anh kêu chú Tiêu vì Nha Nha chưa nhận lại cha, hiện tại đã nhận ba, anh lập tức thay đổi xưng hô, anh đã gọi mẹ bao nhiêu năm, tại sao không thể gọi ba? Đây cũng là tuyên thệ chủ quyền.
“Đúng đúng đúng, sau này ngày tháng sẽ càng tốt, chúng ta rốt cục đoàn tụ.” Cảm xúc đêm nay của Tiêu Trung Thần có chút kích động, lúc này thấy La Gia Tề cũng kêu ba, trong lòng ông cực kì vui mừng.
Vừa khóc khóc cười cười nói chuyện thêm một lúc, La Gia Tề thấy đã quá muộn, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cha con: “Đã quá mười hai giờ, hôm nay nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại tán gẫu.”
Tiêu Trung Thần cũng nhìn thời gian, cười đồng ý nói: “Đã trễ thế này rồi? Hai đứa nhanh nghỉ ngơi đi, ba đi trước, ngày mai lại đến gặp các con.” Nói xong, ông đứng dậy định ra về.
Để hai đứa ở tại nhà là được, bảo ông ở lại ngôi nhà này ông chưa có mặt mũi đó.
“Ba, mấy giờ rồi? Đêm nay ba ở lại đây đi.” Nha Nha vội vàng giữ cha, đã trễ thế này, để ba đi đêm cô cũng lo lắng.
“Đúng vậy, ba, đêm nay ba ở lại đi, Nha Nha thật vất vả trông thấy ngài, ngày mai hai người tâm sự nhiều hơn, đi qua đi lại thêm phiền toái?”
“Không sao, ba có xe rất tiện, ngày mai ban ngày ba sẽ qua.
Gia Tề còn bị thương, ba ở đây hai đứa phải để ý đến ba, nên nghỉ ngơi thật tốt.” Ông không trông mong sau khi nhận lại con được ở cạnh con, chỉ cần thường xuyên được gặp con, đến ngày Tết cùng nhau ăn bữa cơm là ông đã thỏa mãn.
Nhiều năm như vậy, cuộc sống hai đứa trẻ rất tốt, ông không muốn bởi vì mình để hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Gặp cha vợ bằng mọi cách muốn đi, La Gia Tề rõ ràng giữ chặt đối phương nói: “Ba, tay con bị thương cũng không khách sáo với ba, trong nhà tuy rằng không có phòng khách, nhưng sô pha ở phòng khách rất lớn, ba chấp nhận ngủ ở đây một đêm, ngày mai vừa vặn đưa con đi công ty, đã trễ thế này, con còn xảy ra chuyện, làm sao Nha Nha yên tâm để ba đi đêm trở về?” Lòng người đều bằng thịt, gặp nhạc phụ tương lai biết điều như thế, La Gia Tề càng coi trọng cha vợ hơn.
Gặp La Gia Tề nói thế, quan sát gương mặt lo lắng của con gái, Tiêu Trung Thần chung quy không đi.
Nằm trên sô pha, tâm tình Tiêu Trung Thần kích động, thật lâu không thể bình phục, cảm thụ sô pha mềm mại dưới người, lúc này ông vẫn có cảm giác không chắc chắn.
Con gái thật sự nhận cha? Biết thái độ La Gia Tề với mẹ mình, ông không ngờ bản thân được tiếp nhận nhanh như thế? Lăn qua lộn lại, một lát vui vẻ một lúc khó chịu, thẳng đến khi trời sắp sáng ông mới chợp mắt.
Kết quả vừa ngủ một lúc, La Gia Tề đã dậy, không có biện pháp, anh còn phải đi làm.
“Ba? Ba dậy sớm thế? Ba ngủ thêm một lúc đi, không cần lo cho con.” Chỉ nghĩ cũng biết, đối phương tối hôm qua không thể ngủ ngon, không giống anh, tuy rằng vết thương ở cánh tay có chút đau, nhưng anh ngủ rất tốt.
“Ha ha, không được, đã lớn tuổi, không ngủ nhiều như thế?” Gặp La Gia Tề định đi rửa mặt, Tiêu Trung Thần xem thời gian, xoay người ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Mua xong đồ quay về vừa vặn nhìn thấy Nha Nha còn buồn ngủ đi ra khỏi phòng: “Nha Nha, sao con không ngủ nhiều thêm một lát? Không phải anh con nói hôm nay con không có tiết à?” Con nhà người khác, dậy trễ ông sẽ cảm thấy lười nhác không có gia giáo, con gái nhà mình ông sợ ngủ quá ít, nghỉ ngơi không tốt.
“Không có tiết con cũng không ngủ được, ba, ba ra ngoài mua nhiều đồ thế?” Nhìn một đống túi trong tay cha, Nha Nha rốt cục cảm nhận được chỗ tốt vì có ba.
Vấn đề là, họ thật sự ăn hết nổi không?
“Ha ha, đúng vậy, đều còn nóng, không ngủ được nữa thì con rửa mặt rồi ra ăn đi, ba không biết hai đứa thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít.” Cười ha hả vào bếp lấy bát đũa, hiện tại Tiêu Trung Thần muốn dâng tặng trái tim từ ái của người cha.
Ăn xong bữa sáng, dựa theo kế hoạch, Tiêu Trung Thần đưa La Gia Tề đến công ty đi làm trước, nhìn con rể đi vào, anh mới lấy điện thoại cầm tay gọi điện thoại cho anh em kết nghĩa của mình: “Alo? Cương Tử, là anh đây, bên chú bắt đầu làm sớm thế à? Nhanh, tìm chỗ yên tĩnh, anh có việc nói với chú.” Cũng là người sắp bốn mươi tuổi, sao không đàng hoàng chút nào? Mỗi lần gọi điện thoại đối diện đều rối loạn.
“Alo, anh Thần, ban nãy em vừa luyện tay với mấy đứa nhóc, như thế nào? Không xem cháu gái của em, rốt cục nghĩ đến người anh em này à?” Cương Tử ở đầu bên kia điện thoại hơi tò mò.
Người anh em này sau khi ra ngoài, mặc kệ mọi chuyện, cả ngày lái chiếc xe rẻ rách vụиɠ ŧяộʍ theo sau cháu gái, làm ông nhìn mà đau gan.
“Được rồi, đừng ba hoa, chú nghe ngóng giúp anh hai thằng, xem đứa nào ra lệnh cho chúng lấy mạng con rể anh?” Tiêu Trung Thần kể lại chuyện tối hôm qua, còn nói một chút tình hình hai tên kia.
“Chậc chậc, anh Thần à, được đấy, thân thủ anh không thua năm đó?” Lúc trước thoạt nhìn người anh này hào hoa phong nhã, cả nhóm định bắt nạt, kết quả thực sự đánh nhau, vị này có cái gì túm cái đó, đánh tất cả nằm sấp, anh vẫn là đứng vững, đó là con người liều mạng đánh nhau không muốn sống.
“Bớt lắm lời, tập trung chuyện chính cho anh, nếu con rể anh thực sự có chuyện, anh và chú không xong đâu.” Người tên Cương Tử này ở trong tù và trên đường phố đều có quan hệ, tìm hắn là chuẩn.
“Yên tâm, chuyện của cháu gái là chuyện của em, anh chờ tin tức xấu đi.”
Cúp điện thoại, Tiêu Trung Thần suy nghĩ kĩ vẫn lo lắng, tiếp tục gọi điện thoại cho người khác.
Độ mạnh yếu của cảnh sát như thế nào ông rõ ràng hơn bất cứ ai, hai gã kia có tỉnh hay không đều khó mà nói, ông nên tự dựa vào bản thân.
Rốt cục gọi cho Tiêu Tư Văn, anh vừa nghe chú đã nhận lại con gái? Lúc này rất hào hứng: “Thật tốt quá, chú à, trưa nay chú gọi Tư Thần ra ngoài, cháu mời hai người ăn cơm.” Lúc này anh rốt cục có thể danh chính ngôn thuận xem em gái, mỗi lần đều bị Nha Nha coi là không có ý tốt, anh rất lúng túng.
“Ha ha, cháu xếp hàng đi, chờ hai cha con chú gần hơn thì nói sau.
Chuyện của Gia Tề, cháu tạo chút áp lực cho người dưới, đừng để họ lơ là.” Tuy rằng không muốn vận dụng quan hệ của nhà họ Tiêu, nhưng ở trên đường mình có người, chuyện bên trên vẫn phải dựa vào Tiêu gia, may mắn hiện tại người cầm quyền là cháu, không cần giao tiếp với người phụ nữ kia.
“Yên tâm, ai dám bắt nạt em rể cháu, cháu không để yên cho chúng…” Tiêu Tư Văn vỗ bộ ngực bảo đảm, sau đó không quên bảo chú sớm nói cho em gái Tư Thần, cô còn có một người anh họ đẹp trai tiêu sái.
Rốt cục thông báo xong, Tiêu Trung Thần yên tâm, về nhà thay bộ quần áo, lại trở về xem con gái.
Một người có tâm bù lại, một người cảm thấy cha ngồi tù bao năm chịu nhiều đau khổ, hai bên thông cảm lẫn nhau, cảm tình của cha và con gái bay nhanh vù vù.
Bởi vì cánh tay La Gia Tề bị thương, Tiêu Trung Thần cha vợ thương con rể, mỗi ngày đưa đón càng làm cho La Gia Tề đi tìm lại được cảm giác tình thương của cha.
Từ hành động của cha có thể thấy người cha này không phải hạng người hút máu con cái, cho nên hai người không ai dám đưa ra trả thù lao, chỉ bằng nhân cơ hội dạo phố đi mua sắm, hết mua quần áo lại mua thuốc bổ, coi như con cái hiếu thuận.
Thấy hai đứa trẻ tìm mọi cớ mua đồ cho mình lại thật cẩn thận sợ bị thương lòng tự trọng, trong lòng Tiêu Trung Thần vừa buồn cười lại cảm động, không từ chối mà nhận hết.
“A, ba, ba cướp tiệm vàng à?” Nhìn tỉ lệ vòng ngọc được ba đeo vào tay mình, Nha Nha hoài nghi không phải cha cướp tiệm vàng, mà ông cướp tiệm đồ cổ, đây rõ ràng là đồ cổ.
“Ha ha, con gái ngốc, ba con một thân một mình, làm sao ba cướp tiệm vàng được?” Tiêu Trung Thần lại lấy ra một đôi bông tai bằng ngọc, khoa tay múa chân ướm vào lỗ tai con gái, sau đó vừa lòng bỏ vào hộp.
Ông chuẩn bị hai ngày nữa khuyên con gái đi bấm lỗ tại, con bé sắp tốt nghiệp, đeo vòng tai này sẽ rất dễ nhìn?
“Không cướp tiệm vàng thì sao ba có nhiều trang sức như vậy?” Có cả trâm bằng vàng? Trông cái hộp nhỏ bé này, Nha Nha hoa cả mắt.
Ngay cả La Gia Tề cũng ngạc nhiên, anh nghĩ trong tay cha vợ không có tiền, thực sự cần tiền nên mới lái taxi? Hơn nữa anh từng đến nhà ông, trong nhà rất đơn sơ, không giống người có tiền?
Gặp vẻ mặt con gái con rể ngạc nhiên, Tiêu Trung Thần cười ha ha: “Mặc dù cha giúp nhà họ Tiêu ngồi mười lăm năm tù, suýt nữa mất cả tính mạng, nhưng ba không phải ngồi không.
Lúc ấy con ở trong bụng mẹ, biết đời này ba xem như không có hi vọng, chẳng lẽ ba không thể để dành ít tài sản cho con mình hả?”
Nghe như thế, Nha Nha rốt cục tin tưởng câu nói của mẹ, ‘ba con là người rất thông minh’, hóa ra ba cô không ngốc.