Ba năm sau, huyện Đông Khê,
"A cha, bên kia có kẹo hồ lô" một đứa bé kéo tay một người thiếu niên trẻ chỉ tay còn lại về phía một ông lão đang ghánh trên vai một cột rơm, trên đó cắm đầy những xâu kẹo đo đỏ bắt mắt.
"Ngươi suốt ngày chỉ biết ăn" một người thanh niên cao lớn đi bên cạnh thiếu niên trẻ đưa tay bế nó lên, lại nhéo nhéo hai má phúng phính của nó.
"Lão cha, con muốn ăn" đứa bé đôi mắt to tròn như biết nói nhìn hắn
"Được, được, mua cho ngươi" thanh niên chịu thua đôi mắt giống thiếu niên kia y đúc cười nói, vừa nghe thấy được mua, đứa trẻ liền cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Thanh niên đưa tay kia nắm lấy tay người thiếu niên hướng về phía ông lão đi tới, thói quen nắm tay này thật khó mà bỏ được.
"Lão giả, cho chúng ta hai xâu" Thanh niên cao lớn nói
"Có ngay" ông lão vừa nghe nói liền tươi cười rút một xâu đưa cho đứa bé trước
Ông từ trong thôn cách đây phải đi hơn nửa canh giờ, đến từ sáng sớm xem có thể bán thêm chút nào không nhưng đã đi một vòng cũng không thấy ai hỏi tới, vừa nghe có người mua liền vui mừng không thôi.
"Cảm ơn bá bá" đứa bé vui vẻ nhận xâu hồ lô nói
"Ngoan quá" ông cười tươi hơn lại đưa thêm một xâu nói "Tổng là bốn văn tiền"
Thiếu niên trẻ tuổi từ trong túi tiền đưa cho ông một lượng bạc.
"Này, nhiều bạc như vậy ta không có tiền trả lại, thôi thì coi như ta tặng cho tiểu hài tử này đi" Ông nhìn nén bạc lấp lánh trong tay, sau lại đưa trả về, kẹo hồ lô này cũng chỉ bỏ chút công, sơn tra thì ở thôn ông mọc rất nhiều, chịu khó hái một chút là được, đường bao kẹo cũng rất mỏng, giờ này chắc chắn không đổi được bạc, ông cũng chẳng có đủ mười văn trong người chứ đừng nói tới chín trăm chín mươi tám văn trả lại, nhìn đứa bé ngoan ngoãn như vậy giống như đứa cháu bất hạnh của ông nên cứ coi như tặng cho nó vậy.
"Không cần trả lại, ngài cứ cầm lấy đi" thiếu niên cười nói
"Buôn bán cái này nhất định cũng khó khăn, ngài cầm lấy đi, đi thôi" Thanh niên nói xong nắm tay thiếu niên rời đi
"Đa tạ, đa tạ" Ông lão ở phía sau chắp tay liên tục cảm ơn.
"Lão cha, ăn" đứa bé đưa xâu kẹo đến bên miệng hắn nói, từ lúc ông lão đưa xâu kẹo, nó chỉ ngắm ngắm nhìn nhìn, hắn cười một cái rồi cắn một ngụm, trên xâu liền chỉ còn lại năm quả.
"A cha, ăn ăn" đứa bé nghiên người về phía người thiếu niên, giơ xâu kẹo về phía trước, thiếu niên mỉm cười cũng cắn một ngụm nhỏ
Nhìn thấy hai ngươi ăn xong nó mới đưa đến bên miệng cắn một ngụm bé xíu, sau đó nheo nheo mắt gật đầu tỏ vẻ đang thưởng thức nói "Ăn ngon"
Hai người nhìn nhau cười rồi hướng về phía tửu lâu lớn nhất huyện Đông Khê.
Gia đình này không nói nhất định ai cũng biết chính là gia đình nhà Hạ Thần.
Ba năm trước,
"Ah..." Triệu Tiểu Mộc chau mày ôm cái bụng đã to kêu một tiếng
"Làm sao vậy? Có phải sắp sinh rồi không?" Hạ Thần nhìn mồ hôi trên trán y tuôn ra mà trong lòng thấp thỏm không thôi, lại hướng về phía bên ngoài gào lên "Người đâu, mau gọi a mụ"
Người trong nhà nghe thấy liền biết Triệu Tiểu Mộc sắp sinh, vội vàng chạy đi gọi người, Triệu gia, nhà nhị thúc nghe tin cũng vội vội vàng vàng chạy đến, ai không mong chờ ngày đứa bé này chào đời chứ.
Hạ Thần ôm Triệu Tiểu Mộc vào một gian phòng khách đã được dọn dẹp sẵn mấy ngày trước, đồ dùng cần thiết đều đã chuẩn bị xong, trước mấy ngày Liễu thị có đến dặn dò Triệu Tiểu Mộc dọn lại phòng tạp vật hay phòng củi gì đó để chuẩn bị sinh nở, nhưng Hạ Thần nhất quyết không chịu, hắn cho người chuẩn bị phòng khách sạch sẽ, lại chuẩn bị đồ dùng cho song nhi mà hắn đã hỏi qua a mụ trước đó, những người khác không khuyên được cũng đành chịu thua.
Trong thôn Vĩnh Đông này có ai được như Triệu Tiểu Mộc sinh nở lại được lo chu toàn như vậy, nhiều nữ nhân song nhi phải sinh ở ổ rơm trong phòng chứa củi, một số người quan trọng xui rủi còn bắt họ tìm nơi khác sinh không được sinh trong nhà, vì vậy có nhiều đứa bé sau khi chào đời bởi vì không được chăm sóc đường hoàng mà chết yểu, nữ nhân song nhi sinh xong cũng bị gió bị lạnh mà cơ thể suy yếu dễ sinh bệnh.
Hạ Thần quỳ một chân bên cạnh giường, tay nắm chặt lấy tay Triệu Tiểu mộc đang đau đến nước mắt cũng tuôn ra, Liễu thị cùng a mụ khuyên hắn ra ngoài chờ hắn nhất quyết nói phải ở bên cạnh Triệu Tiểu Mộc, nói thế nào cũng không ra ngoài, a mụ cũng chỉ có thể để hắn ở lại, trong cuộc đời hơn hai mươi năm đỡ đẻ cho nữ nhân song nhi trong thôn kể cả một số thôn kế bên, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy một người lại muốn ở bên cạnh nhìn phu lang mình sinh nở, nhiều người bởi vì ghớm ghiếc mùi máu tanh tửi, tức phụ sinh xong còn không vào xem, nhiều người lại vì nghe thấy tiếng đau đớn la hét mà ở bên ngoài mắng chửi, còn người này từ đầu đến cuối đều không chịu rời đi, liên tục ở bên tai an ủi, lau mồ hôi, ánh mắt ôn nhu kia không hề mang một chút giả dối.
Làm sao không lo lắng cho được, kiếp trước hắn không có một thân nhân, sang đến kiếp này chỉ có được người này cam tâm tình nguyện bên cạnh hắn.
Qua gần một canh giờ mà vẫn chưa sinh, Triệu Tiểu Mộc đã gần như kiệt sức, gương mặt đã trắng bệch, tay Hạ Thần cũng bị y cắn đến tứa máu.
"Cố một chút, dùng sức một lần nữa, sắp ra rồi" a mụ thở hổn hển nói
"Ah" bên ngoài nghe tiếng hét thất thanh của y rồi im bật, sau đó là tiếng khóc hài tử vang lên lanh lảnh
"Là một song nhi" a mụ nhìn Liễu thị lại nhìn Hạ Thần nói
Hạ Thần cũng chẳng màn nó là song nhi hay nam tử, chỉ lo chăm sóc cho Triệu Tiểu Mộc, trong lúc sinh, đôi lúc đã cho y uống linh tuyền nhưng cũng chẳng ngăn nổi đau đớn kia, vừa sinh xong hắn đã vội cho y uống thêm lần nữa, Triệu Tiểu Mộc cũng từ từ thϊếp đi.
Liễu thị ôm đứa bé trên tay, có phải hay không Hạ Thần sẽ ghét bỏ nó là một song nhi, rồi ghét luôn cả con trai bà? Tuy một song nhi cũng có thể cưới vợ, nhưng đây là chuyện đếm trên đầu ngón tay ở cả đất nước này, mà sau khi sinh xong Hạ Thần cũng chẳng nhìn tới đứa trẻ.
"Nương, cho ta xem một chút" Hạ Thần bước đến nói
Liễu thị nhìn đứa trẻ, lại nhẹ nhàng đặt vào tay hắn, Hạ Thần có chút lúng túng, đứa bé nhỏ như vậy, hắn chỉ muốn nhìn một cái thôi.
Nhìn đứa trẻ nhỏ nhắn trong tay, cả thân người Hạ Thần cứng đờ, hắn làm cha rồi.
Hạ Thần nói với Liễu thị giúp hắn tặng cho a mụ năm lượng bạc, còn tặng thêm một cân trà ngon, a mụ cười đến không thấy mắt, nghe nói trà này một cân ở huyện thành bán tận một trăm lượng, mà có tiền còn chưa chắc mua được, đi đỡ cho mấy nhà có khi được vài cân thịt hay giỏ trứng gà đã được xem là tốt rồi, đằng này Hạ Thần hào phóng tặng những năm lượng còn có trà, lần này quả là lời to.
Đến tối thì Triệu Tiểu Mộc lờ mờ tỉnh lại, nhìn căn phòng quen thuộc có chút khó hiểu, y nhớ nương y nói sau khi sinh sẽ ở lại phòng khách ở cử đến khi ra tháng, nhưng giờ sao lại ở nơi này.
"Phu quân, hài tử đâu?" Triệu Tiểu Mộc nghiên đầu nhìn bóng lưng hắn hỏi
"Ngươi tỉnh rồi?" Hạ Thần vừa dỗ hài tử xong, vội bế đến đặt xuống bên cạnh y
"Nó là song nhi" Triệu Tiểu Mộc sờ sờ má đứa nhỏ nói
"Song nhi thì sao? Lớn lên cũng thông minh, xinh đẹp như ngươi" Hạ Thần nói lại hôn lên trán y một ngụm chọc cho y bật cười, phiền lo trong lòng cũng dần dần tan biến.