"Phu quân, ngươi đang làm gì?" Triệu Tiểu Mộc ngồi ghi chép sổ sách bên cạnh Hạ Thần lên tiếng hỏi
Từ ngày y có thể nhận biết cùng viết chữ tốt, sổ sách chi tiêu hắn liền toàn bộ giao cho y quản lý, một cái liếc mắt cũng không thèm xem, bạc đưa cho y bao nhiêu, y muốn tiêu thế nào thì tùy, không có hỏi đến.
Cửa hàng trên huyện thành đã cho thuê, mỗi tháng Trần Đông sẽ đi thu tiền, đem về đều giao lại cho y, cũng đã gần cuối tháng, y đang tính toán lại phát tiền công cho mội người.
Hiện tại tiền tiêu vặt đã tăng lên hai trăm văn một tháng, nhưng tiền thưởng còn nhiều hơn, có người mỗi tháng còn nhận được ba bốn lượng.
Thực ra, cả hai người cũng nhìn được họ tận tâm trong công việc, đem mọi chuyện trong biệt viện đều quán xuyến tốt, vì vậy hai người cũng không đối xử tệ với họ.
Tiền công bọn họ nhận được, hai người tính toán để cho nhóm những thanh niên sau này có tiền cưới vợ, người có gia đình sau này cũng có thể lo cho con cái, đợi một mai con cái họ đọc sách muốn thi công danh, hai người liền bỏ đi cái thân phận nô dịch, vậy là có thể hoàn lương làm một người dân bình thường.
Triệu Tiểu Mộc nhìn phu quân mình ngồi nhìn nhìn ngắm ngắm, lâu lâu lại đánh dấu vào bức bản đồ, từ ngày mang cái này ở trên phủ thành về, hắn liền rảnh rỗi là lại xem.
"Ta muốn xem một chút địa hình của đất nước, xem tốt liền mang ngươi đi du lịch, ra ngoài dạo chơi một thời gian" Hạ Thần đặt bản đồ xuống bàn, vòng tay ôm lấy y
"Đi du lịch, chẳng phải chúng ta mới đi về sao?" Y có chút khó hiểu hỏi, mới đi về giờ hắn lại muốn đi nữa.
"Đó không tính, chúng ta còn trẻ, phải ra ngoài dạo chơi một chốc, sau này về già còn có cái để kể cho con cái nghe, những nơi chúng ta đã đi qua đẹp như thế nào? Chuyện chúng ta gặp trên đường đi có những chuyện gì vui? Hiểu không?" Hạ Thần giải thích
Triệu Tiểu Mộc nghe hắn nhắc đến con cái thì sờ sờ cái bụng của chính mình, lâu như vậy mà bụng y vẫn không có động tĩnh gì, vừa nãy nhìn thấy Lý thị, bụng của cô cũng đã to ra rồi, chắc chắc mới về một thời gian ngắn đã mang thai.
Có phải y như người ta nói sẽ khó có thể mang thai hay không?
Thời gian trước ra ngoài y đã nghe người ta bắt đầu thì thầm bàn tán Hạ Thần không có con, lâu như vậy mà y không có thai, cũng cười y một ngày Hạ Thần chán ghét y không có thai sẽ đi cưới người khác, cười y bị Hạ Thần ruồng bỏ.
Nhưng y yêu hắn, hiện tại rất yêu, y không muốn mất đi hắn, nhưng cũng không thể để Hạ Thần tuyệt tử tuyệt tôn, nếu như để Hạ Thần cưới hoặc nạp thêm để có hài tử, y cũng có thể tự mình chịu đau khổ mà chấp nhận, trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều liền quả quyết đưa ra quyết định.
"Phu quân, ta có chuyện muốn nói với ngươi?" Triệu Tiểu Mộc thanh âm nghiêm lại nói
"Ân, ngươi nói đi" Hạ Thần vùi mặt vào trong cổ y mà hôn hôn, tức phụ hắn thơm thật a, hôn thế nào cũng không đủ.
"Phu quân, hay ngươi nạp thϊếp đi" Triệu Tiểu Mộc nói ra lời này, trái tim đau đến mức như bị ai đó bóp chặt, đôi mắt phiếm một tầng ửng hồng
Hạ Thần nghe y nói thì bật người ngồi dậy nhìn chằm chằm y, đôi mắt đầy lửa giận. Có phải hay không tức phụ hắn bị hắn làm đến sợ hãi? Đêm nào cũng triền miên nên y không chịu nổi.
"Triệu Tiểu Mộc, nhìn ta" Hạ Thần nhìn y một bên cúi đầu, vừa nghe hắn gọi trong lòng y run run, đây là lần đầu tiên hắn gọi cả họ tên y, cũng là lần đầu tiên y cảm nhận được hắn tức giận nhiều như vậy với mình.
Nãy giờ cúi đầu cố giấu đi giọt nước mắt đang trực chờ trào ra, nghe hắn gọi chỉ có thể ngẩng đầu im lặng nhìn hắn.
"Tại sao lại nói như vậy?" Hạ Thần kìm chế lửa giận trong lòng hỏi
"Ta đã lâu như vậy cũng không thể mang thai, người bên ngoài đều cười chê ngươi, phu quân, có phải ta vô dụng lắm không?" Giọt nước mắt cuối cùng không kìm chế được mà rơi xuống, Hạ Thần nhìn thấy y đôi mắt đầy nước, khuôn mặt cũng mang theo sự đau lòng thì lửa giận trong lòng như bị một gáo nước dập tắt.
Thì ra là chuyện có con, hắn còn tưởng y chê hắn cầm thú chứ, Hạ Thần đưa tay kéo y vào trong lòng, vỗ về lưng y thì thầm "Tiểu Mộc nhi ngoan, đừng khóc" kéo y ra lau đi nước mắt, lại hôn khóe mắt đầy nước kia một cái mới để y nhìn thẳng mình mà nói "Ngươi nghe cho kỹ đây, lời này ta chỉ nói một lần. Hạ Thần ta đã cưới Triệu Tiểu Mộc, thì cả đời này chỉ có một mình Triệu Tiểu Mộc là phu lang, Hạ Thần cũng mãi mãi là phu quân của một mình Triệu Tiểu Mộc, ta đã nói lần trước không cưới nạp thêm, lời đó không phải là chỉ nói cho những người kia nghe, đó là lời chắc chắn ta sẽ làm. Không có hài tử cũng không sao, ta không quan tâm, chỉ cần ngươi còn luôn bên cạnh ta liền tốt. Những người ngoài kia có nói gì mặc kệ bọn họ, ngươi chỉ cần quan tâm một mình ta là đủ rồi. Nếu như sau này thật sự không thể có hài tử, ngươi thích thì chúng ta nhận nuôi một đứa, ta còn đang lo đợi tới lúc có hài tử, nó liền tranh giành ngươi với ta đây. Về sau, chuyện bảo ta nạp thϊếp không được nói nữa, biết không?"
Triệu Tiểu Mộc nghe y nói, lại không kiềm được xúc động mà bật khóc, Hạ Thần đem y ôm vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, tức phụ hắn thật ngốc nghếch, trong lòng rõ ràng nói ra lời kia đã đau lòng muốn chết, mà lại lo lắng hắn bị người cười chê mà chấp nhận một mình chịu khổ.
Hắn không muốn, hắn căm thù nɠɵạı ŧìиɧ từ đời trước, đời này chắc chắn không ngoại lệ. Bọn họ cười mặc bọn họ, hiện tại hắn còn chưa nghĩ đến việc có hài tử đâu, hắn còn muốn mang tức phụ hắn ra ngoài du ngoạn một thời gian, giờ mà có hài tử thì đi kiểu gì.
Dù sao hắn ở kiếp trước cũng đã định sẵn sẽ không thể có con, hắn thích nam nhân thì sinh kiểu gì? Đến đây gặp được Triệu Tiểu Mộc cũng là nam nhân, không sinh được cũng không sao, hắn cũng không muốn y phải chịu nổi đau kia.
Triệu Tiểu Mộc ở trong vòng tay hắn, nãy giờ trái tim đang rỉ máu vì những câu nói của Hạ Thần mà được chữa lành, y không dám nghĩ đến hắn có thể vì y mà nói ra những lời như vậy, không nghĩ hắn vì y mà có thể để người đời cười chê, một lòng một dạ vì y.
Người này là phu quân y, là người y yêu đời này.
Thật tốt quá!