Chương 3: Linh Tuyền

"Không sao chứ" Hạ Thần xoa xoa chỗ Triệu Tiểu Mộc bị đánh trúng, cả người y cứng đờ một chốc mới phản ứng lại, lắc đầu.

Lúc này, hắn đảo mắt một lược khắp phòng, nơi này là phòng đựng tạp vật đi.

Nơi hắn nằm là một tấm ván gỗ mục nát, bên trên phủ một lớp rơm mỏng, nơi này là phòng ở là giường ngủ của Hạ Thư An a.

Hắn đã thành thân rồi mà cũng không thể xây cho hắn một căn nhà cỏ hay phân một gian phòng nhỏ cũng được.

Trong ký ức, căn nhà của Hạ gia này có ba gian, vợ chồng Hạ Long Thanh một phòng, Hạ Hoàng Bình một phòng, Hạ Hoàng Lang cùng Hạ Hoàng Anh cũng được phân mỗi người một phòng, Hạ Nương cùng Hạ Hồng chung một phòng. Phòng tạp vật cho hắn.

Được rồi! Từ từ tới.

Đang muốn tìm cơ hội ra ngoài để uống chút linh tuyền giờ thì có rồi. Phải nhanh chóng đi mới được.

Đứng lên vận động một chút, thân thể có chút hư nhược nhưng bởi vì quanh năm suốt tháng phải làm việc cực nhọc nên cũng không đáng lo lắm, chỉ cần chăm sóc tốt chút là được. Người hơi gầy.

Đang định ra ngoài thì hắn lại bị ai đó kéo lại, đảo mắt liền nhìn thấy Triệu Tiểu Mộc trên tay cầm một cái dao lưỡi khá dài, lại dày đã cũ kĩ, lại còn bị ố vàng.

Cái này chặt bao lâu mới được một cây?

Cây dao này Hạ Thư An hay dùng để đốn củi, hắn từng nói với Lưu thị muốn mua một cây búa. Và sau đó là một trận mắng cùng một trận đòn, nào là phá gia chi tử, nào là ăn hại, vô dụng.

Tay nắm áo hắn của Triệu Tiểu Mộc có chút run "ta có thể đi cùng ngươi không?"

Ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm hắn.

Đây là sợ mình đi bị ngất giống hôm qua? Hay là sợ bị ở nhà sẽ bị đánh mắng?

Hắn nghĩ một lúc, dù thế nào cũng không thể để y ở nhà. Hắn vào núi tìm đồ rừng ăn cũng không thể để tức phụ mình ở nhà chịu đói còn bị đánh mắng.

Đã tới nơi này, người này cũng là người sẽ sống với mình cả đời. Mà biểu hiện của y mấy ngày nay cũng rất tốt, rất biết che chở.

Sau này cũng không thể để cho người khác ức hϊếp tức phụ mình.

Triệu Tiểu Mộc thấy hắn không trả lời trong lòng có chút mất mát, y sợ sức khỏe này của hắn, vào núi không biết có về được hay không, mà y ở nhà lát nữa liền sẽ bị đánh.

Y cúi đầu định buông tay liền nghe hắn nói "được"

Y lập tức mỉm cười, ôm cây dao đi theo hắn. Ra khỏi phòng, hắn đưa tay lấy cây dao, tay còn lại kéo tay y.

Y có chút căng thẳng, nhưng không muốn vùng ra. Nếu hắn tức giận nói không chừng sẽ không cho y đi cùng.

Mà từ ngày thành hôn đến giờ, hôm nay là ngày đầu tiên hắn có cử chỉ thân mật với y.

"Nhà lão đại, ngươi định đi đâu? Trong nhà còn bao viêc đang chờ ngươi làm"

Vừa ra tới sân đã nghe tiếng Lưu thị nói

"Hắn đi vào núi với ta" bỏ lại một câu, Hạ Thần kéo tay Triệu Tiểu Mộc đi ra ngoài, bỏ lại phía sau tiếng gào rống của Lưu thị.

Hạ Thần đang suy nghĩ, xem lúc trở về thì nên đem theo vũ khí nào để đối phó đám người nhà này.

Có nên lấy súng ra cho mỗi kẻ một phát nát sọ hay không?

Nào ngờ tức phụ hắn lại đưa cho hắn cây dao này.

Ha hả, tức phụ hắn thật hiểu hắn a.

Lát nữa kiếm gì đó ăn xong, uống chút linh tuyền nghĩ nghơi thoải mái rồi đi mài lại cái cây rựa này cho sắt, như thế thì chặt đầu mới dễ chứ.

Nghĩ xong, hắn cong môi nở nụ cười quỷ dị.

Một số thôn dân đang làm việc dưới ruộng có người nhìn thấy hắn kéo tay Triệu Tiểu Mộc, cũng nhìn thấy được nụ cười kia chợt đánh cái rùng mình.

Đây là Hạ Thư An nhà Hạ gia sao?

Hắn vừa mới cười, mà nụ cười kia thật đáng sợ a.

Người ta bất ngờ cũng phải đi. Hạ Thư An bị khi dễ, ức hϊếp. Lúc đầu còn đi chơi với một vài người, lại bị nhị đệ hắn nói đông nói tây. Cuối cùng đám người kia không chơi cùng hắn nữa.

Tuy vậy có một người cũng không phải ghét hắn như những người kia. Đôi khi cũng giúp đỡ hắn một chút. Người kia là Lĩnh Thanh, người giúp cõng hắn về nhà.

Ai giúp hắn hắn nhớ. Những kẻ ức hϊếp Hạ

Thư An trước đây.

Một kẻ hắn cũng không tha.

Đi đến chân núi, hắn cũng không có buông tay Triệu Tiểu Mộc ra. Trong không gian hắn có rất nhiều đồ ăn, nhưng lại không thể ở trước mặt y mà mang ra.

Thôi thì vào núi xem có đồ rừng gì ăn rồi tính sau.

Đi được một lúc, hắn để y ngồi lên một tảng đá dặn dò "ngươi ngồi yên ở đây, không được đi đâu. Ta đi vào trong xem thế nào, sẽ quay lại ngay"

"Ngươi cẩn thận chút, ta nghe nói bên trong có thú dữ. Hay ta đi cùng ngươi đi"

Không được a! Ngươi đi thì làm sao ta lấy đồ cần dùng ra dùng được

"Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây đi. Ta rất nhanh sẽ trở lại"

Bị hắn nhìn chằm chằm, y chỉ có thể gật đầu.

Hắn đi sau vào trong, xác định an toàn, liền chặt một ống trúc, nhẹ tay đưa vào không gian, trong ống trúc liền xuất hiện đầy nước.

Hắn ừng ực uống hơn phân nữa. Lại đến bên cạnh suối vóc một ít nước vào pha loãng linh tuyền ra. Hắn không thể để y uống linh tuyền nguyên chất. Nếu không y chắc chắn sẽ phát hiện dị trạng.

Từ từ bồi bổ cho y cũng không sao, nhưng hắn phải mạnh lại ngay nếu như không chỉ có thể cúi đầu để người mắng chửi.

Mà Hạ Thần hắn không phải là Hạ Thư An mặc người sắp xếp.

Hắn lấy ra từ trong không gian một nỏ tiễn tự chế. Với hắn, chế vũ khí là một niềm vui cực lớn, thời gian không chấp hành nhiệm vụ, hắn có thể cả ngày trong không gian chế tạo vũ khí.

Kể cả thuốc nổ hắn cũng có một lô a. Muốn nổ tung cái thôn nhỏ này hắn cũng chỉ cần một phần trong số hắn có.

Nỏ tiễn nhanh chóng cùng chuẩn xác gϊếŧ chết hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang.

Mỗi người ăn một con gà cùng nửa con thỏ cũng đủ no.