Sáng ngày hôm sau, vừa đúng giờ Triệu Tiểu Mộc đã dậy, nhưng lại bị Hạ Thần ôm chặt không chịu buông.
"Lại ngủ chốc nữa đi, không ở cái nhà kia nữa. Dậy sớm cũng không làm gì đâu" Hạ Thần không mở mắt, giọng nói đầy vẻ không muốn dậy.
Cái thân thể nguyên chủ này từ nhỏ đã phải dậy sớm về trễ, ngủ dậy trễ là một điều vô cùng xa vời. Hôm nay thỏa nguyện vọng cho hắn một lần đi.
Còn có Hạ Thần cũng ít khi được thỏa thích ngủ nướng một lần, khu tập trung huấn luyện cường độ cao, cảnh giác luôn đặt vị trí đầu. Sáng sớm đã phải thức dậy luyện tập. Đôi khi những ngày thực hiện nhiệm vụ, thức vài ngày cũng là chuyện thường.
Nếu không nhờ linh tuyền trong không gian, sợ hắn không phải bỏ mạng ở tuổi ngoài ba mươi đâu. Lại nói có tức phụ cho dù không có mềm mềm mại mại như người ta, nhưng ôm cũng rất thích.
"Nhưng mà ta muốn sớm chút sang nhà Đại địa chủ xin việc" Triệu Tiểu Mộc nói
Y muốn nhanh chóng đến nhà Đại địa chủ xem có thể xin được việc gì hay không.
"Không cần, mau ngủ" giọng hắn đầy mệnh lệnh. Triệu Tiểu Mộc không làm gì được đành nhắm mắt, lúc sau cũng thϊếp đi.
Mà Hạ gia bên này vừa sáng sớm
"Các ngươi nhanh chút theo ta ra đồng" Hạ Long Thanh vừa húp cháo xong
"Cha, trời lạnh như vậy, sao lại làm nổi chứ, đợi nắng lên một xíu thì lại ra đồng" Hạ Hoàng Lang lải nhải, trước đây có Hạ Thần, mỗi lần làm việc đồng áng đều đem đổ lên đầu Hạ Thần, hắn muốn làm thì làm, không muốn lại ốm đau dậy không nổi.
"Ngươi còn nói, không phải tại ngươi thì làm gì phải mất sáu mươi lượng, giờ tên điên kia cũng không ở, ngươi không đi làm muốn chết đói phải không?" Lưu thị mắng
"Không phải ta không làm, mà giờ trời lạnh như vậy a"
"Lạnh, lạnh, ngươi suốt ngày ăn lại nằm, ta bỏ đói ngươi xem ngươi còn lạnh nổi không. Lý thị, ngươi còn không mau đi cho lợn cho gà ăn, hay là muốn ta đi làm" Lưu thị vừa quát vừa mắng hai vợ chồng Hạ Hoàng Lang, bà ta nếu không vì cứu hắn đã không mất sáu mươi lượng bạc kia.
Hạ Hoàng Bình lại không nói gì, hắn biết nếu không có Hạ Thần hắn cũng không thoát được cảnh phải xuống ruộng.
Thôi thì im lặng mà làm việc, ra ruộng rồi lười biến cũng được, tránh cho Lưu thị mắng rồi ghét bỏ.
Lý thị lại cảm thấy hối hận vì đã gả cho Hạ Hoàng Lang, lúc đầu gả cho hắn bởi vì gia cảnh của hắn không tệ, lại có đất ruộng, không nghĩ đến mẹ chồng lại dữ tợn thế này. Suốt ngày không mắng thì chửi. Tay đã gãy mà cũng không chịu yên thân, sao lúc đó tên điên kia lại không cắt lưỡi bà ta luôn cho rồi đi.
"Còn không mau đi làm việc, muốn ta lết cái thân già tay gãy này đi hay sao?" Nhìn thấy Lý thị chậm chạp không muốn đi, bà liền hướng cô gào lên.
Mặt trời đã quá nữa, Hạ thần mới thức dậy, hắn bởi vì đói mới tỉnh dậy.
Thu thập vệ sinh cá nhân xong, Triệu Tiểu Mộc nấu cơm.
Còn hắn thì bắt tay vào gọt gọt đẽo đẽo làm một cái cung tên, hôm qua lên trên trấn, hắn đã tốn nửa lượng bạc để mua dây cung, hắn muốn làm ra một cái cung tốt, để không phải sử dụng một chốc liền hư.
Vũ khí hắn chế tạo, lúc nào cũng phải là loại tốt nhất.
Thực ra, trong không gian hắn không thiếu vũ khí, nhưng giờ lại không thể lấy ra sử dụng.
Ví dụ như súng, thời đại này con người chiến đấu cũng chỉ sử dụng vũ khí thô sơ. Thuốc nổ cũng chưa chắc xuất hiện.
Nếu hắn muốn thăng quan phát tài chỉ cần đem công thức thuốc nổ dâng lên hoàng đế hiện tại là được, thế nào cũng được phong một chức quan, ban thưởng cho mình một đống bạc đi, nhưng hắn lại không muốn làm quan, tức phụ hắn muốn yên ổn sinh sống, hắn cũng không muốn lại bon chen trốn quan trường đầy bẫy rập, nếu hắn có một mình muốn đối phó hắn cũng khó, nhưng hắn giờ đã có người thân.
Làm sao cũng phải bảo vệ mái ấm nhỏ của mình.
Giàu thì nhất định, nhưng làm quan thì thôi vậy.
"Thần ca, ăn cơm thôi" làm được một nửa liền nghe tiếng y gọi
"Được" hắn ngước mắt nhìn, buông đồ đi rửa tay
Trên bàn đá nhỏ hắn mới kê bên ngoài, có cơm trắng, lúc đầu y chỉ định nấu cháo để tiết kiệm, nhưng hắn nhất quyết không chịu, sáng có thể ăn cháo, nhưng cơm hắn phải ăn hai bữa.
Muốn bồi bổ thân thể cho tốt mà ăn uống như thế chẳng khác nào như trước kia.
Trên bàn có một đĩa rau xào thịt, một bát thịt kho, dưa muối cùng canh rau thịt băm.
Hắn gắp một miếng thịt cho vào miệng, gật gật đầu.
Tay nghề của tức phụ hắn, không tệ.
"Thế nào?" Triệu Tiểu Mộc lo lắng nhìn hắn, đây là lần đầu tiên y nấu cơm cho hắn ăn, không thể để lại ấn tượng xấu được.
"Rất ngon. Tức phụ ta thật giỏi giang nha" hắn nói, lại gắp vào bát y một cục thịt kho lớn "mau ăn"
Y cúi đầu ăn cơm, mặt nóng lên. Môi cũng không tự chủ được mà cong cong.