Chương 108: Thách Đấu

Đang bước lên đài là một người trung niên, cũng đã nằm ở tuổi tứ tuần, mắt sắc mày kiếm, toàn thân mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, sau khi chắp tay cúi chào liền nói "Chư vị, tại hạ Tiêu Ưng thật vinh hạnh khi đã là minh chủ bốn năm qua, hôm nay còn có bốn chưởng môn của bốn môn phái trong tứ đại thế gia tham dự, ngoài ra còn có hai tiền minh chủ trước làm giám khảo để bảo đảm công bình, hiện tại ta đã qua bốn năm đương nhiệm, hôm nay tại đây tổ chức đại hội tuyển chọn minh chủ kế nhiệm tiếp theo, những người có mặt tại đây có thể tham gia, một người đấu lần lượt, thắng mười người sẽ vào tiếp vòng trong, người cuối cùng sẽ là minh chủ đời kế tiếp, trận đấu sẽ diễn ra trong ba ngày, đây là thanh kiếm của minh chủ truyền qua nhiều kỳ, chúc mọi người thi đấu tốt, ta tuyên bố đại hội bắt đầu"

Tiêu Ưng vừa dứt lời liền có một hồi trống vang lên, rất nhanh đã có người nhảy lên đài, cũng rất nhanh có vô số bị đánh rơi xuống đài.

Qua một hồi đã có năm người hạ được mười người bước vào vòng sau, trong đó cũng có Tiêu Thương, cùng ba người trong tứ đại môn phái và một người không môn phái, phái Ngô Minh đến hiện tại cũng chưa có người lên đài.

"Nhị sư huynh, chính là tên mang theo hài tử ngày đó phế võ công Ngũ đệ" Ngôn Hào nói, hắn không dám đối đầu với Hạ Thần, nhưng nhị sư huynh hắn rất tài giỏi, võ công lại cao cường chỉ đứng sau Đại sư huynh, chắc chắn có thể hạ được Hạ Thần.

Môn sinh của phái Ngô Minh lên đài thì cũng có vài người lên đấu, nhưng cũng rất nhanh đã bị đánh xuống.

"Ngươi, lên đây đấu với ta" Nhị sư huynh Ngôn Hào là Tam Diện chỉ chỉ về phía Hạ Thần nói

Những người khác đồng loạt nhìn theo hướng người kia chỉ, Hạ Thần nhìn ra phía sau mình, chẳng có ai, lại nhìn người trên đài, cuối cùng là nhìn những người đang nhìn hắn một lược.

"Ta nói ngươi đó tên nông gia" Tam Diện lại nói

Hạ Thần đứng lên mỉm cười nói "Ta sao? Ta chỉ đến xem cho vui thôi, một nông gia có chút võ mèo quào phòng thân như ta sao dám so tài với mấy vị đại hiệp đây?"

Vừa nghe Hạ Thần nói hắn là nông gia, tiếng xì xầm lại lần nữa vang lên

"Hắn nói hắn là nông gia đó"

"Ha ha, đại hội võ lâm giờ còn có thể để nông gia tham gia sao?"

"Hừ, nông gia cũng nhận được thϊếp mời đến đại hội, đây là coi thường chúng ta rồi còn gì"

"Nhưng tại sao hắn lại có thϊếp mời, minh chủ, chuyện này là sao?"

Tiêu Ưng bị hỏi cũng có chút ngỡ ngàng, lúc này lại thấy Tiêu Thương đứng ra giải thích "Các vị, thϊếp mời là ta đưa, chính ta là mời vị này đến, huynh ấy cũng chỉ muốn đến xem đại hội, mong mội người không cần làm khó huynh ấy"

"Sao lại không nói với ta?" Tiêu Ưng liếc mắt nhìn Tiêu Thương, y chỉ có thể đến bên cạnh ông nhỏ giọng nói "Người đó là người mấy hôm trước con nói với cha, không động tay đã phế đi môn sinh của phái Ngô Minh"

Vừa nghe nói, Tiêu Ưng nheo mắt chăm chú quan sát Hạ Thần, nhưng thế nào cũng không tìm được một chút khí tức của người luyện công.

"Hừ, cái gì mà làm khó, chẳng phải ngươi tài giỏi lắm sao? Mấy ngày trước còn xuống tay phế đi môn sinh trong phái ta, giờ ngươi không dám sao? Vậy thì gọi người bên cạnh ngươi đấu đi hay ngươi muốn hài tử ngươi lên đấu? Ha ha"

Vừa nghe đến người phế võ công của môn sinh phái Ngô Minh lại lần nữa ồn ào

"Là hắn sao? Mấy hôm trước nghe có người phế đi võ công của một môn sinh"

"Không thể nào, nhìn hắn cũng chẳng có chút võ công nào?"

"Mấy ngày nay đều nghe mội người bàn về người đó, là hắn thật sao?"

"Không chắc, hay chỉ là đồn thổi"

"Ngươi không nghe tên kia vừa nói

Ngũ đệ hắn bị phế đi sao?"

"Hắn có nhầm người không, một nông gia không có chút võ công thì phế một người khỏe mạnh võ công giỏi kiểu gì?"

"Hừ, minh chủ chúng ta cần một lời giải thích"

Tiêu Ưng chắp tay nói "Ta cũng là mới biết khuyển tử mời người này, ta nhất định sẽ trách phạt nó, mong mội người bỏ qua lần này, là ta sai sót, cũng mong không cần làm khó dễ vị kia"

"Minh chủ, ngài nói sai rồi, ta không khó dễ hắn, hôm nay ta phải đòi lại công bằng cho Ngũ đệ ta, nếu như hắn không dám thì ta sẽ tìm con trai ông tính sổ đi" Tam Diện hùng hổ nói

Hạ Thần liếc mắt nhìn hai cha con

Tiêu gia hiện lên nét mặt khó xử, liền thở dài, chỉ muốn mang tức phụ nhi tử đến xem cho biết không ngờ còn gặp phải chuyện này.

Nhìn thấy Tiêu Thương đang định mở miệng giải vây cho hắn thì Hạ Thần đã lên tiếng "Được, nếu các hạ đã mời thì ta đây cũng thử sức một phen"

Những người ngồi dưới đài đồng thời nhìn Hạ Thần bằng ánh mắt phức tạp, võ công mèo quào thì lên đó làm được gì? Tên kia tỏ ra sát ý như vậy nhất định sẽ không chết không ngừng, người này chỉ là một nông gia, lên đó chẳng phải nạp mạng sao?

"Phu quân, cẩn thận" Triệu Tiểu Mộc nói, y tin tưởng võ công của Hạ Thần, bởi vì hắn dạy y không ít, chỉ là y thể nhược luyện không nhanh bằng Hạ Thần, mà sau khi sinh Dao Dao xong thì hắn cũng ít khi để y mệt nhọc quá mức như trước nữa.

Hạ Thần vỗ tay y trấn an xong chậm rãi đi lên đài, những người kia chỉ điểm nhẹ đã bay lên đài, còn hắn lại bước từng bật thang, làm cho phía dưới đài một trận cười nhạo, Tiêu Thương đứng một bên có chút lo lắng, tuy hôm đó nhìn thấy Hạ Thần ra tay nhưng cũng không chắc võ công hắn thật sự có thể thi đấu được hay không? Nếu như tên kia muốn gϊếŧ hắn thì chẳng phải y mời gia đình hắn đến là sai lầm rồi sao?