Chương 105: Phế

Nhóm người kia bị nói đến nước miếng bay tung trời nhưng cũng không có tỏ vẻ xấu hổ, chỉ có một người trong đó đập bàn đứng dậy quát "Câm miệng hết cho ta, các ngươi bước chân được vào tứ đại thế gia thì hãy mạnh miệng mà nói, còn không thì làm chó ngoan chạy theo sau đi"

"Ngươi..." người nọ tức giận muốn đánh nhưng những người xung quanh chỉ đành khuyên nhủ, nhóm người này thực lực không tồi, tốt nhất vẫn nên giữ thể lực chờ đến đại hội so tài đi.

Hạ Thần nãy giờ vẫn luôn quan sát nhóm người kia, hắn chẳng biết gì về người trong giang hồ, nhưng nghe loáng thoáng cũng có thể hiểu biết thêm một chút, cái gì gọi là chính? Cái gì là tà? Đây là người của chính đạo mà khinh thường người khác như vậy, gọi bọn họ là lũ ô hợp cũng không quá đáng.

"Lão cha, những người kia thật xấu xa" Dao Dao nhíu mày, đôi mắt khi nheo lại giống Hạ Thần y như đúc

"Ngươi nói cái gì? Một đứa nhóc như ngươi cũng dám nói bọn ta?" Tên đập bàn vừa nãy hướng Dao Dao phóng tầm mắt hung tợn, ý định dọa cho nó khóc thét lên

Dao Dao híp mắt nhìn tên kia, xong khinh thường nói "Miệng thật thối"

Lão cha nó luôn dạy nó nếu gặp người xấu không được sợ hãi, cũng không được lùi bước, nếu đánh không được thì mắng, mắng đến khi nào nước miếng dìm chết hắn thì thôi, mắng đến hắn tai bị điếc luôn càng tốt.

Đám đông xung quanh vì câu nói mà phá lên cười, trong chốc lát cũng chẳng thể dừng, tên kia không biết có phải bởi vì thẹn quá hóa giận hay không mà gương mặt đỏ bừng, nhưng vừa rút kiếm khỏi vỏ thì Ngôn Hào đã chắn lại nói "Chỉ là một hài tử hỉ mũi chưa sạch, nếu muốn tính toán thì phải tính toán với người lớn đi, ngươi" Y đưa tay chỉ Hạ Thần lại nói "Chỉ cần ngươi quỳ xuống xin lỗi Ngũ đệ của ta, chúng ta liền không truy cứu nữa"

Triệu Tiểu Mộc hai tay ở dưới bàn siết chặt lại, thật muốn vả cho tên kia một cái để hắn chẳng còn răng mà ăn cơm, từ trước tới giờ phu quân y chưa từng bị khinh thường như vậy, Hạ Thần câu môi chậm rãi đứng dậy, lại nhẹ nhàng xoay người, nhưng không ai biết hắn vừa xuất ra một kình lực hướng về tên vừa định xuống tay với Dao Dao, hắn không quan tâm đám người này là ai? Của thế gia vọng tộc nào? Bọn họ đến đây là đi du lịch, không phải tìm phiền toái, chỉ vì Dao Dao muốn đi xem đại hội võ lâm lại khơi gợi phiền phức, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không có tỏ thái độ gì, là những người này quá đáng, hắn cũng không phải kiểu người sẽ ngồi đó chịu đòn, chịu ức hϊếp, càng không thể để tức phụ, nhi tử bị khi dễ, còn muốn xuống tay với nhi tử hắn. Chán sống!

Một luồn kình lực mạnh mẽ xuyên qua đám người đánh trúng ngực tên kia, khiến hắn còn không kịp than một tiếng đã bay ra xa ngã xuống, đau đến mức ôm ngực phun ra một ngụm máu.

Cả gian tửu lâu nhất thời chìm trong im lặng, không ai nhìn thấy người nọ xuất chiêu, sao tên kia lại bị đánh đến nằm trên đất, đợi nhóm thanh niên kia định thần chỉ thấy tình cảnh khổ sở của đệ đệ hắn.

"Ngũ đệ" Cô gái mặc váy đỏ gào một tiếng bổ nhào về phía người nằm bất động trên đất

"Ngươi là ai?" Ngôn Hào sắc mặt đanh lại, vừa nãy chỉ cảm nhận được luồn gió lạnh xẹt qua ngang mặt, không nghĩ đến lại có thể đánh ngũ đệ hắn bất tỉnh, người này không phải tầm thường, có khả năng là người thuộc môn phái nào đó.

Hạ Thần trầm giọng trả lời "Chỉ là một thôn dân chân đất đến góp vui"

"Ngươi đã làm gì ngũ đệ ta?" Cô gái nhìn đến đệ đệ đã bất tỉnh nhân sự, ánh mắt đầy lửa giận nhìn Hạ Thần gào lên

"Không làm gì" Hạ Thần câu môi quỷ dị nhìn, sau đó nhướn mi nhẹ giọng nói "Chỉ là phế hắn đi"

Những người xung quanh bất giác hít khí lạnh, không làm gì mà đã phế đi, vậy đợi làm gì chẳng phải đã tiễn đến cửa quỷ môn quan rồi sao?

Mà người trong võ lâm trọng nhất là võ công kiếm nghệ, nếu một ngày tỉnh lại biết bản thân đã bị phế đi toàn bộ võ công khổ luyện bấy lâu nay, vậy còn sống không bằng chết, nếu phải sống khổ sở như vậy chi bằng chết đi cho xong.

Ngôn Hào tay siết chặt cây quạt, ánh mắt đầy phòng bị, tâm thái ngạo nghễ ban đầu cũng không biết chạy mất từ khi nào, nếu người kia xuất chiêu hắn có thể thấy thì còn có thể nhìn chiêu thức mà đánh trả, còn đằng này tên kia tay còn không nâng lại xuất ra lực lớn như vậy mà có thể phế đi ngũ đệ hắn, rõ ràng lực đạo không phải nhỏ, Ngũ đệ hắn tuy nói trong phái không phải xem là xuất xắc nhất, nhưng cũng nằm trong những môn sinh có võ công tốt, vậy mà chỉ một lực đạo không nhìn thấy mà toàn bộ võ công đều bị phế đi.

Hạ Thần híp mắt, chậm rãi đi đến gần, Ngôn Hào cũng không muốn xấu mặt, hắn là người trong môn phái thuộc tứ đại thế gia, nếu giờ bỏ chạy hay xin tha không phải đều đem mặt mũi của phái Ngô Minh đều ném đi sao?

"Sao ngươi dám?" Ngôn Hào quát lớn một tiếng hướng Hạ Thần công kích, Hạ Thần xoay người né tránh, hắn đã luyện đến tầng thứ chín của quyển phổ trong không gian nhưng chưa từng được thực luyện, còn một phần nữa nhưng hắn lại quá lười, hắn luôn nghĩ luyện xong rồi thì sẽ làm gì, chẳng lẽ dùng nó để cấy mạ thu hoạch lúa hay sao? Nhưng hôm nay chỉ đem hai phần công lực công kích tên kia vậy mà y không chịu nổi, vậy đợi hắn luyện xong tầng thứ mười còn có khả năng đoạt được chức minh chủ võ lâm nha, nhưng mà hắn chả cần cái hư vinh đó, nếu không phải tên kia muốn xuống tay với Dao Dao, hắn cũng không rảnh đôi co với những kẻ này, chỉ là tên kia đến hài tử còn không tha vậy thì liền phế đi, trừ hại cho dân, tích thêm chút công đức.