Lí thị bị nhốt ngoài cửa, tức giận vừa đá vừa đập cửa viện, miệng mắng không ngừng, hầu như những lời khó nghe đều mắng ra, trong đó Liễu Nhứ vừa mới vào cửa bị mắng nhiều nhất.
Đại để là nói hắn không hiểu chuyện, vừa mới vào cửa đã khuyến khích mọi người không nhận người nhà.
“Ngươi đừng nghe nữ nhân kia nói lung tung, mỗi câu nàng nói đều đang mắng mình.”
“Ừ.” Vạn Đại Hoa an ủi người, hắn biết tính tình tẩu tẩu mình, chỉ là Liễu Nhứ không biết, hắn sợ Liễu Nhứ xúc động mở cửa, cho nên an ủi người một câu, không nghĩ thế nhưng có thể nghe Liễu Nhứ đáp lại, hắn bình thường chỉ biết gật đầu và lắc đầu.
“Ta nghe thanh âm của ngươi không thành vấn đề, còn nghe rất tốt, vì sao lại không nói chuyện.” Vạn Đại Hoa là thật hiếu kỳ, mới vừa rồi tuy rằng tiếng đáp nho nhỏ, nhưng hắn nghe rõ ràng, đây hoàn toàn không phải thanh âm của người câm điếc phát ra.
Người bình thường miệng không thể nói, đó là chỉ có thể nói lầm bầm, cũng sẽ mang theo giọng mũi rất nặng hoặc là thanh âm vọng lại của yết hầu, nhưng mà thanh âm vừa rồi không phải.
Vạn Đại Hoa tò mò, nhưng Liễu Nhứ không mở miệng, hắn cũng đành phải bỏ qua.
Lí thị mắng to một lúc sau, liền đi tới nhà Xuân Phong, nàng nghĩ trong nhà nhị thúc có tiền, vả lại nhị thúc cũng là người tâm mềm, hắn còn gặp qua trượng phu mình, hẳn là có thể giúp được, nếu không cũng có thể cho bọn họ một chút bạc.
Lí thị đi tới nhà Xuân Phong, cũng chỉ thấy hai vợ chồng Vạn gia, nàng vừa vào cửa liền khóc thương tâm, nói xong còn muốn quỳ xuống với cha Xuân Phong! Nương Xuân Phong ăn không ít mệt từ trong tay Lí thị, trước kia mẹ chồng nơi chốn gây phiền toái cho nàng, cũng có công lao của nữ nhân này, bởi vậy nàng cũng không nói gì với trượng phu, chỉ im lặng vào
phòng, sau đó đem hòm tiền trong nhà khóa lại.
“Hừ! một đứa trẻ cũng không như vậy!” Lí thị khóc kêu quá mức khó coi, Lâm tử cảm thấy thật khó chịu, nhưng hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng một bên không lên tiếng, tùy ý nương hắn khóc trời khóc đất. Vạn cha nghe thấy phiền, lại không có cách nào, thấy người cũng thật đáng thương, liền muốn cho bọn họ một chút tiền là xong, có thể sống thoải mái một khoảng thời gian.
Sau khi Vạn cha đi vào, chỉ liếc mặt nhìn thê tử liền biết sao lại như vậy, hắn cũng không có đi vào, cũng không mở miệng với thê tử, mà là ra ngoài nói với người ta: “Ta ở trấn trên có bạn, dưới tay hắn có mấy gian cửa hàng, hẳn là thích hợp cho các ngươi sống, ngày mai ta đưa các ngươi đi gặp hắn.”
Ban đầu nhìn thấy nhị thúc vào nhà, Lí thị còn tưởng bạc đã tới tay, cũng không nghĩ lão bất tử này một văn tiền cũng không cho bọn họ, nàng tức giận liền lập tức nằm trên mặt đất rơi nước mắt, oán hận nói: “Hừ! ta biết chúng ta gặp xui xẻo, các người đều ghét bỏ, chúng ta không cần các người đuổi, chúng ta tự mình đi! Lâm tử, đi!”
Lí thị kéo Lâm tử muốn đi, Lâm tử cũng không chịu, bỏ tay mẹ ra, cảm tạ thúc gia gia mình, tỏ vẻ đồng ý ngày mai lên trấn trên đi làm công, mới cùng nương rời đi.
Lí thị tức giận muốn chết, làm công cho người ta nàng biết, cũng giống như làm hạ nhân và nha hoàn, tùy thời bị chủ nhà đánh chửi, nàng mới không đi làm! Nếu để nàng làm những công việc đó, còn không bằng về nhà làm ruộng!
Về nhà…. Quay đầu nhìn phòng ở hơn hai mươi năm, trong lòng Lí thị cũng không biết là tư vị gì, hiện giờ cho dù nàng nghĩ muốn về nhà làm ruộng, chính là nơi này đã không còn nhà cùng ruộng của nàng.
Gần đây trong thôn bận rộn, Xuân Phong mỗi ngày đều đi về nhà, cơm chiều cũng là ăn ở nhà, thậm chí còn có thể kêu đại bá nương cùng nhau ăn.
Lúc người một nhà cùng nhau ăn cơm, khó tránh khỏi nói tới chuyện hôm nay Lí thị trở về, nói đến đây Vạn nương liền trừng mắt trượng phu, sau đó nói: “Cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, hai người lớn có chân có tay, còn có thể đói chết sao?” Vạn nương cùng đại bá nương nghĩ giống nhau, hai người cũng không cảm thấy mặc kệ bọn họ, bọn họ thật sự có thể chết đói, ngược lại quản lên sẽ rất phiền toái.
Vạn cha chỉ là nhất thời không đành lòng thôi, cũng không phải muốn chọc phiền toái vào trong nhà. Hắn dặn dò cháu trai nói: “Hiện giờ bọn họ không thể làm gì ngươi, ngươi mới thành thân an ổn mới được vài ngày, đừng chuyện gì cũng kéo lên trên người mình.” Chỉ sợ cháu trai mềm lòng, làm cho Lí thị kiếm chuyện vào nhà, Vạn cha nghĩ mọi người ích kỷ, hiện giờ hắn không lo được nhiều vậy, chỉ cần Đại Hoa tốt cũng không làm liệt tổ liệt tông thất vọng.
Thấy trượng phu không đáp lại lời mình nói, còn dặn dò Đại Hoa, Vạn nương coi như biết được thái độ của trượng phu, lúc này mới dịu sắc mặt.
Từ trước đến nay Xuân Phong đều không thích một nhà đại đường ca, cho nên người trong nhà mặc kệ, hắn căn bản không hề có cảm xúc áy náy, chỉ lo lắng cho Lâm tử, nhưng nghĩ Lâm tử cũng là người lớn, tùy tiện tìm một công việc cũng có thể nuôi sống mình, đợi qua một khoảng thời gian, hắn có nơi nào giúp được thì sẽ giúp.
Bọn họ nghĩ chuyện này liền cứ cho qua như vậy, cùng lắm chỉ bị Lí thị ghi hận mà thôi, thế nhưng không nghĩ Lí thị căn bản không vội trở về!
Lúc nàng cùng Lâm tử rời đi, còn chưa đến cửa thôn đã bị tiểu cô kéo vào trong nhà, sau đó hai người ăn cơm chiều xong mới đi ra, mà bọn họ đi ra từ nhà tiểu cô, cũng không rời đi mà là đi tới nhà các trưởng bối trong Vạn gia.
La Thông Xuân Phong cũng không biết chuyện gì, đợi cho trong nhà gặp chuyện không may mới biết được, nữ nhân Lí thị kia điên rồi! nàng thế nhưng tìm những người đồng tộc họ Vạn trong thôn thậm chí là thôn bên cạnh, kéo một đám người cùng nhau tới nhà Xuân Phong!
“Mặc kệ quy củ trong thôn cũng được, quy củ trong tộc cũng được, người không có đời sau phải đem gia sản sung công.” Quy củ này không có lập rõ ràng, nhưng ở trong thôn đời đời đều như vậy, trước kia cũng có ví dụ, nhà có nữ nhi gả ra ngoài xong, tài sản trong nhà đều bị người trong tộc đoạt, chỉ sợ nhà mẹ đẻ cho nữ nhi xuất giá cho người ngoài.
Hiện giờ Vạn gia không sai biệt lắm cũng là tình huống này, hai nữ nhi Vạn gia cũng đã lập gia đình, bởi vì lúc trước có Xuân Phong, cho nên hai đồ cưới của nữ nhi cũng không ai quản, sau đó Xuân Phong thành thân mọi người đều nghĩ là Xuân Phong được giữ lại trong nhà, không nghĩ lại thành ra như vậy!
“Hai vợ chồng các người thật là như kẻ trộm, hơn nữa còn hồ đồ như vậy! sao có thể để tiện nghi cho người ngoài!” tục ngữ nói rất hay, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tiểu ca cũng giống như vậy, sau khi xuất giá không thể đi tới phần mộ tổ tiên.
Mọi người thay nhau nói, Lí thị vui vẻ đứng ở một bên.
Đúng vậy! bọn họ quả thật không làm gì được Đại Hoa, dù sao chuyện Đại Hoa bị cha chồng đã chết kia của nàng đuổi ra khỏi cửa người trong thôn ai cũng biết, chỉ là trong nhà nhị thúc thì không như vậy! cho dù hai huynh đệ không tốt thì như thế nào? Bọn họ có quan hệ huyết thống là thật sự! nếu con trai trong nhà nhị thúc đã xuất giá, như vậy tài sản trong nhà của hắn liền cho đứa nhỏ của huynh đệ kế thừa, vậy thì nên là của Lâm tử nhà nàng!
“Tẩu tử, không thể nói như vậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Xuân Phong xuất giá? Hơn nữa, chuyện đại cữu già rồi mà còn có con cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhị cữu ta còn trẻ tuổi hơn đại cữu, ngươi sao có thể đảm bảo sau này sẽ không có gì?” Trương Đông Bình tới sau núi tìm diều hâu hoa cho Cửu Cửu, khi trở về vừa lúc gặp Lí thị tới đây làm ầm ĩ, hắn từ trước đến này cũng không thích Lí thị, hiện giờ sao có thể trở mắt nhìn nàng càn rở.
Trương Đông Bình nói tới đứa trẻ chết non kia, Lí thị chẳng những không đen mặt ngược lại
nở nụ cười, coi như chuyện cười từ từ nói: “Cũng bởi vì cha chồng lớn tuổi, nên đứa nhỏ kia không giữ được, hơn nữa…. ngươi cảm thấy thím ta còn sinh được sao? Hay là ngươi muốn nhị thúc ta nạp tiểu thϊếp?”
“Ngươi! Không biết xấu hổ!” Trương Đông Bình tức giận muốn chết, hắn thế nhưng không nói lại Lí thị, tức giận phất tay áo muốn đánh người, cũng may có người kéo hắn lại.
“Biểu ca!”
“Xuân Phong, ngươi rốt cục tới rồi!” từ từ thở ra, Trương Đông Bình thả lỏng, nhóm Xuân Phong tới thì tốt rồi, tuy rằng không biết vì sao, nhưng hắn cảm thấy La Thông có thể dựa vào được!
Có hắn ở, không thành vấn đề!
Sau khi La Thông đến đây, Lí thị cũng không để hắn vào mắt, La Thông coi như là nàng nhìn lớn lên, đức hạnh người này, nàng biết! chính là kẻ bất lực!
Hôm nay người đến Vạn gia cũng không ít, đại đa số cũng là có quan hệ thân thích với Vạn gia, La Thông nhớ rõ lúc hắn cùng Xuân Phong thành thân, những người này phần lớn đều gặp qua, cũng không biết mục đích hôm nay bọn họ tới là gì.
Ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, sau đó La Thông mới mở miệng nói: “Hôm nay không niên không lễ, các vị sao lại rảnh tới nhà ta, còn không hẹn mà cùng tới, ghế trong nhà cũng không đủ. Haiz, là chúng ta sai, Xuân Phong, sau này phải chuẩn bị nhiều ghế ở trong nhà, tránh cho lúc khách nhân tới trong nhà ngay cả nơi ngồi cũng không có, chậm trễ khách nhân.”
“Khách khí cái gì, hiện giờ ngươi ở trong nhà này cũng là người ngoài, hiện giờ cũng không chỉ là ngươi, ngay cả Xuân Phong cũng không phải là người Vạn gia, cũng là khách nhân mà thôi.”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy! lão tứ, nói lời này cũng quá khó nghe đi!” hiện giờ chỉ có tam gia gia và ông nôi Vạn gia là cùng bổn phận, tam gia gia ở trong thôn, hôm nay lúc Lí thị tới gặp tứ gia gia đã nói, cầm gia sản trong nhà Xuân Phong, đa phần sẽ chia cho trong tộc, bọn họ chỉ cần hai mươi mẫu ruộng tốt là được rồi.
Tứ gia gia vừa nghe đề nghị của Lí thị, lập tức động tâm. Trong nhà Xuân Phong có bao nhiêu ruộng đất hắn cũng biết đại khái, nghĩ mặc dù như vậy, trong nhà hắn cũng được phân không ít, cọc mua bán này dù sao cũng có lời! dù sao náo loạn cũng không tổn thất gì, cùng lắm chỉ là lãng phí một ngày mà thôi.
“Sao ta lại nói khó nghe? Ta nói chính là sự thật! Xuân Phong nếu đã gả ra ngoài, vậy không phải người Vạn gia.
» Tứ gia gia nói đương nhiên, hoàn toàn không hề chột dạ, một bộ đây là quy củ ta cũng không có cách nào
!
Ánh mắt nương Xuân Phong đỏ lên, nàng không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy
! từ khi con trai quyết tâm gả cho La Thông, nàng đã lo lắng ngày hôm nay, sau khi con trai xuất giá nàng cùng trượng phu đã tính toán, không nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên như vậy
!
Đối nghịch với toàn tộc, bọn họ không có bản lĩnh ấy
!
«
Cái này…. Ta nói mọi người sao lại như vậy
? các ngươi không phải là hiểu lầm gì chứ
? một đám bị hồ đồ rồi sao
?
» lúc ở mộ bị Vạn Đại Quân mắng, trong lòng La Thông lại hiện lên hình ảnh như vậy, hiện giờ phán đoán đã trở thành sự thật, hắn ngoại trừ cảm thấy buồn cười, đó là cảm thấy ghê tởm.
Thì ra trên đời này còn có người không biết liêm sỉ như vậy.