- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ
- Chương 40
Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ
Chương 40
Nhanh chóng đem đồ trong tay dấu đi, Xuân Phong vỗ vỗ mặt từ từ bước đi, đợi cho cách xa nương mới cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Được rồi, các ngươi xem đi, những vật trong thôn đều để lại cho lão nhị.” Thôn trưởng lại nhấn mạnh, hắn vẫn không hiểu, đang tốt đẹp, Vạn gia sao lại muốn ở riêng.
Ngày ấy sau khi nữ nhân bên ngoài của Vạn đại bá tới cửa, những ngày khổ sở của đại bá nương liền bắt đầu. Nữ nhân kia chính là một người tinh khôn, không mấy ngày đã thăm dò được tính tình của mọi người trong nhà, ban đầu còn kính trọng đại bá nương, thời gian dài liền biết đại bá nương là người dễ ức hϊếp, ngược lại muốn nàng hầu hạ mình.
Tính tình đại bá nương quả thật mềm yếu, nhưng tượng đất cũng có ba phần tính cách, nữ nhân kia càng ngày càng quá đáng, trong nhà ngoại trừ tiểu nhi tử không ai nói giúp nàng một câu, nàng thất vọng đau lòng, lúc này tiểu nhi tử lại nói muốn ở riêng, phân gia thì tốt rồi.
Vạn đại bá có hai đứa con, lớn kêu Vạn Đại Quân, nhỏ kêu Vạn Đại Hoa, hiện giờ công văn ở riêng đều viết rõ ràng, sau này phòng ở và đất vườn của Vạn gia ở trong thôn đều cho Vạn Đại Hoa, nhưng căn nhà và cửa hàng ở trấn trên thì không biết cho ai, bởi vì Vạn đại bá tự nhận còn trẻ, mà hiện tại hắn muốn chuyển vào trong thành.
Lí thị Vợ của Vạn Đại Quân là một người lợi hại, thấy mọi chuyện rối tới tình trạng này, liền lấy lòng tiểu nương trong nhà, quyết định muốn dẫn cả nhà vào thành, nếu không những vật trong thành đều để cho nghiệt chủng trong bụng nữ nhân kia.
Vạn đại bá đồng ý ở riêng không phải muốn bỏ rơi nguyên phối cùng con trai, chỉ tức giận tiểu nhi tử mà thôi, cảm thấy hắn bất hiếu, nghĩ đem toàn bộ tài sản trong thôn cho hắn liền không muốn quản.
Đã đem toàn bộ tài sản trong thôn để lại cho Vạn Đại Hoa, bọn họ muốn đi cũng không có gì phải thu dọn, chỉ cần dọn dẹp quần áo của mình mang đi mà thôi, chỉ là đến lúc đi, đại bá nương không muốn đi.
“Một mình Hoa nhi cô đơn, ta lo lắng, các ngươi đi đi, thay ta chăm sóc cha ngươi thật tốt.” Mục đích con trai ở riêng là gì, đại bá nương sao lại không biết, hiện giờ coi như thỏa mãn nguyện vọng của nàng, nhắm mắt làm ngơ.
“Bà nương ngươi lại nổi điên cái gì? Ngươi cố ý làm ta khó chịu sao?” Lúc này Vạn đại bá bị tức giận đến hung ác, để chính thê ở lại trong thôn, vậy tính là cái gì? Nàng muốn người khác chọc cột sống hắn sao?
“Tùy ngươi nói như thế nào, ta không muốn sẽ gặp lại ngươi? Các ngươi muốn đi thì mau đi đi!” Cũng không muốn giữ hòa bình bên ngoài, đại bá nương cảm thấy mình nhịn nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.
Hiện giờ tất cả mọi người chỉ cảm thấy hai huynh đệ phân gia, kỳ thật bọn họ là vợ chồng chia nhà, từ này về sau nàng cũng chỉ có một đứa con. Lại nhìn tôn tử mình chăm từ nhỏ đến lớn, đại bá nương rất luyến tiếc Lâm Tử, chỉ là có luyến tiếc thì được gì? Tóm lại nó muốn đi theo cha mẹ nó.
“Bà.” Lâm Tử cũng không phải là tiểu hài tử, trong nhà xảy ra chuyện gì hắn cũng hiểu được sơ sơ, nhưng trong nhà ông nội làm chủ, hắn cũng không thay đổi được gì, hơn nữa bây giờ hắn không thề càn quấy như trước kia, bởi vì hắn biết ông nội không chỉ có một nhà bọn họ.
Cả nhà Vạn gia đi rồi, ngày hôm sau Vạn Đại Hoa liền thay đổi khóa cửa, khóa cửa trong nhà cũng đổi, hiện giờ nơi này chính là nhà của hắn và mẹ.
“Nương ngươi yên tâm đi, ta sẽ kiếm tiền nuôi ngươi.”
“Nương biết, ngươi là đứa trẻ tốt.”
Chuyện Vạn gia đã xong, mọi người đều tự về nhà, sau khi nương trở về Vạn Xuân Phong thấy nàng không hề sợ hãi, liền đoán nương đã sớm biết, lúc trước đại bá nương hay đến nhà, hẳn là cùng nương bàn bạc chuyện này.
“Haiz, hiện giờ như vậy cũng tốt. tính tình đại bá nương ngươi ta cũng biết, nàng có thể chịu được mẹ chồng không hiền con dâu không hiếu thảo, nhưng nàng không chịu được trượng phu chân trong chân ngoài, hiện giờ đã già đại bá ngươi lại làm ra chuyện như vậy, nàng sao có thể nhịn được, cũng may nhị ca ngươi là đứa trẻ tốt, sau này sẽ hiếu thuận với nàng.” Đại ca đại tẩu mình lúc còn trẻ là cái dạng gì, Vạn nương tự mình cũng biết, nhìn trượng phu một bên buồn rầu uống rượu, nàng cảm thấy mình rất là may mắn.
“Cha, uống ít thôi.”
“Được rồi, cha ngươi biết chừng mực, sẽ không uống
nhiều.” Trong lòng trượng phụ không thoải mái Vạn nương hiểu, muốn uống cứ để cho hắn uống đi, dù sao hắn uống cũng sẽ ngủ ngon, cùng lắm khiến hắn ngủ nặng nề mà thôi.
Ngày thứ hai La Thông vẫn đến Vạn gia, nhưng lúc hắn tới, vợ chồng Vạn gia cũng không ở nhà.
“Cha cùng nương ta tới nhà đại bá nương ta.
» Nói đồ vật trong thôn đều để cho con trai thứ hai của mình, nhưng hôm qua bọn họ vẫn mang đi không ít. Trước kia Vạn Xuân Phong không thích đại bá hắn, hiện tại càng không thích, về phần nhị ca, hai người kém nhau sáu tuổi, ngày thường cũng không lui tới, cũng không nói rõ là có thân thiết hay không, nhưng đại bá nương đối với hắn rất tốt, cho nên cha mẹ nhanh chóng đi xem bên kia thiếu gì, liền mua để bù vào, hắn cũng không nói gì.
La Thông đến đây có chuyện quan trọng, nhưng hắn vừa mở miệng, đã bị Vạn Xuân Phong từ chối.
«
Không được
! ruộng nước kia không thể bán, ngươi theo lời ta nói với ngươi, cho thuê là tốt nhất. La đại ca, ngươi không biết, đất vườn là gốc rễ của nông dân, mặc kệ thế nào, chỉ cần trong nhà có đất vườn sẽ không bị chết đói. Việc buôn bán kiếm được nhiều tiền, những nhà đại phú đại quý cũng sẽ đến lúc táng gia bại sản, đất vườn trong nhà phải để lại, để lại đường lui luôn luôn tốt.
» Vạn Xuân Phong không ngốc, hắn đương nhiên biết La Thông có con đường làm giàu, hắn không muốn hỏi nhiều, nhưng ít ra cũng không thể để cho hắn chặt đứt đường lui của mình được.
Không nghĩ tới Xuân Phong sẽ từ chối thẳng thắn như vậy, La Thông cảm thấy mình không hề hiểu chút gì của việc đồng áng, đất vườn trong nhà thì không biết giải quyết như thế nào, trực tiếp bán đi rất tốt, nhưng không nghĩ tới Xuân Phong lại có nhiều băn khoăn như vậy, nhưng lời hắn nói quả thật có lý.
«
La đại ca, ngươi nếu không biết làm sao, ta thuê thay cho ngươi, nhà của ta là làm những thứ này, ngươi yên tâm đi, ta sẽ cho người làm tốt, hàng năm ngươi chờ phân lương thực là được.
» Từ nhỏ Xuân Phong đã mưa dầm thấm đất, hiện giờ lại quản đất vườn trong nhà một hai năm, nên mọi chuyện hắn đều hiểu.
Hôm nay La Thông tới đây cũng chỉ có mục đích này, thấy bộ dạng nghiêm trang của hắn lại không muốn ngăn cản hắn, còn thật sự cảm thấy lúc này Xuân Phong thật đáng yêu.
«
Ừ, được rồi, vậy cứ theo như lời
của ngươi đi. Ta biết nhà ngươi lại mua ruộng nước, lúc này chắc hắn là rất bận rộn, ngươi đã tặng
ta một vật quý như vậy ta cũng muốn hồi báo ngươi một chút.
»
Lời nói của La Thông khiến Vạn Xuân Phong không hiểu, nhưng hắn vẫn vô ý thức trả lời người này
: «
La đại ca, nhà của ta là mua ruộng nước, nhưng cha ta mua thành miếng, mua như vậy không tốt lắm. Còn nữa, ta có tặng cái gì quý cho ngươi sao? không có mà.
» Xuân Phong thực xác định, hắn không hề tặng cái gì quý
cho La Thông, lúc trước những thứ hắn tặng đều không đáng tiền.
«
Xuân Phong.
» Trước kia La Thông cũng chưa bao giờ ngắm kĩ bộ dạng của Xuân Phong, chỉ cảm thấy bộ dạng hắn đẹp mà thôi, hiện giờ tâm tình không giống trước kia nhìn ngắm người trước mắt lại thấy người đâu chỉ có đẹp.
Bộ dạng cha nương hắn không tồi, diện mạo của hắn coi như tập hợp toàn bộ ưu điểm của cha
mẹ, làn da thực trắng giống như nương hắn, ngũ quan thì giống cha hắn nhiều hơn, nhưng cái mũi thanh tú thẳng tắp thì giống nương hắn, làm cho hắn không cứng rắn giống như cha hắn, cả người mềm mại nhiều hơn, trong tuân tú lại có ôn nhu, làm cho người ta cảm thấy thân thiết và vui vẻ.
«
Xuân Phong, ngươi đã nghe qua câu này chưa
? trong sách có hoàng kim, ngươi tặng ta nhiều sách như vậy, chính là tặng ta một đống hoàng kim, cho nên ta muốn tặng đồ cho ngươi.
»
«
Ta biết, lời này còn có một câu. Trong sách có hoàng kim, trong sách có Nhan Như Ngọc, đúng không
?
» Xuân Phong thực kiêu ngạo, hắn chính là đã học qua sách, lời của La đại ca nói hắn cũng biết.
«
Ừ, đúng, ngươi nói đúng, nhưng mà trong sách không có cho ta Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc của đã tìm được rồi.
»
«
Hả
? À.
» Vừa mới vui vẻ ra mặt, đột nhiên liền hơi thất vọng. La Thông thấy Xuân Phong như vậy trong lòng liền xác nhận, hắn suy nghĩ đúng, Xuân Phong quả nhiên thích hắn.
«
Xuân Phong, hôm qua ta cho ngươi kẹo có ăn không
?
» Lúc nói chuyện, La Thông lại lấy một viên kẹo ra, kẹo này rất mắc, lão bản nói kẹo này được vận chuyển từ kinh thành, vừa thơm vừa mềm, hơi giống với kéo trái cây trước kia hắn từng ăn, thế nhưng vị ngọt thì nhạt hơn vị kẹo trái cây, kỳ thật so với kẹo trái cây trước kia thì ngon hơn.
Một chút đã quên trả lời, Xuân Phong hơi ngượng ngùng, bình thường hắn cũng không biết nói dối, vừa rồi không biết nói dối như thế nào, hắn không ăn, hắn để lại, chỉ có một viên, ăn rồi sẽ không còn.
«
Ta đã không còn là tiểu hài nhi.
» Tiểu hài tử mới ăn kẹo.
Giống như biết trong lòng Xuân Phong nghĩ gì, trong lòng Xuân Phong vừa cứng rắn, La Thông liền không đồng ý nói
: «
Ai nói tiểu hài tử mới có thể ăn kẹo
? Chỉ cần ăn ngon thì có thể ăn, ngươi hẳn là biết, người lớn không ăn kẹo không phải bọn họ không thể ăn, mà là bọn họ đau lòng con nhà mình, cho nên mới nói mình không thể ăn.
»
«
Nào, cho ngươi.
» Trực tiếp kéo tay Xuân Phong, La Thông đặt kẹo vào tay của người này, sau đó lại nhịn hàng nghìn lời muốn nói ở trong lòng xuống, bởi vì hắn biết nếu hắn nói ra, khẳng định sẽ bị Xuân Phong đánh.
«
Đúng rồi, còn có chuyện ta quên nói với ngươi. Xuân Phong, vài ngày nữa chúng ta lên trấn trên được không
?
»
«
Được, thế nhưng, đi làm gì
?
»
«
Mời ngươi xem diễn.
» Nghĩ đến chuyện lúc trước sắp xếp, La Thông nghĩ dù sao cũng đã có hiệu quả, Xuân Phong tất nhiên cũng rất ghét Lí lão tam kia, nên phải kéo hắn đi xem náo nhiệt.
«
Xem diễn
? không được, ta không đi.
» Vừa nghe đến hai chữ xem diễn, Xuân Phong liền nhíu mày, người bình thường sẽ không đi gánh hát, nghe nói xem diễn rất mắc, chỉ có những công tử có tiền mới đi. Hơn nữa, hơn nữa…. nghĩ tới một ít chuyện không tốt, tâm tình Xuân Phong nháy mắt không tốt, hắn biết La đại ca buôn bán lời chút tiền, cho nên hắn cũng giống như những công tử có tiền thích đi xem hát sao
?
Hắn vừa mới nói, hắn đã tìm được người
mình thích.
«
….
» Ánh mắt Xuân Phong đột nhiên trở nên kỳ quái, cả đầu La Thông toàn dấu chấm hỏi, vừa rồi hắn chưa nói gì không đúng
? Sao lại cảm thấy Xuân Phong nhìn mình hình như…. Hình như hơi thất vọng
?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Về Dị Thế Làm Địa Chủ
- Chương 40