Chương 3: Liễu tiểu thư trong truyền thuyết

Nói thật, cho tới bây giờ ta cũng không ngờ miệng ta sẽ linh như vậy, biểu thiếu gia và tiểu thư há lại chỉ có từng đó khó khăn, đơn giản chính là không gì không thể! Biểu thiếu gia cũng không biết trúng vận may gì, đề tên vào Trạng Nguyên Kim Bảng, đây vốn là một chuyện tốt, đáng tiếc, lão Hoàng đế không biết bị thế nào mà muốn gả công chúa cho hắn, mà hắn cũng rất không biết liêm sỉ tiếp nhận, còn nói cái gì mà thật trúng ý người, đối với công chúa ngưỡng mộ quá sâu, có thể làm phò mã của công chúa đó là phúc khí đã tu luyện ba kiếp.

Cái gì gọi là vô sỉ, cuối cùng ta cũng gặp được. Rõ ràng cùng tiểu thư mập mờ không rõ, đều muốn tính đến chuyện cưới gả, hiện tại thế mà một ngụm phủ nhận, nói hắn và tiểu thư chỉ là tình huynh muội, không có tư tình gì, lão gia tức giận suýt chút cầm cây gậy đuổi hắn ra khỏi phủ. Ngẫm lại nếu ta là lão gia, ta cũng sẽ tức giận, biểu thiếu gia trong nhà rất nghèo, đều dựa vào lão gia tiếp tế, hiện tại hắn bay lên đầu cành làm "Phượng Hoàng" liền trở mặt không nhận người, đùa bỡn tiểu thư xong rồi phủi tay vứt bỏ, nếu là ta phải đánh gãy chân hắn.

Quan trọng nhất là, chuyện của biểu thiếu gia và tiểu thư người ở Tô Châu đều biết, đều xem như biểu thiếu gia sẽ ở rể Liễu phủ, không nghĩ đến thế mà ngoại lệ, dèm pha như thế này, công tử nhà nào còn dám tới cửa cầu hôn? Thanh danh đều phá hủy, nhân duyên tiểu thư khó kiếm rồi!

Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan đến ta, nàng cũng không phải là cái gì của ta thì ta cần gì hao tổn tâm tư?

"Tử Ngôn, ngươi nói biểu thiếu gia đáng hận không, loại nam nhân này nên bị thiên đao vạn quả, ngươi nói đúng không?" Bích Hà cầm canh nấm tuyết hạt sen ta làm xong phàn nàn, "Tiểu thư cũng thật đáng thương, sao lại gặp một nam nhân như thế? !"

"Đúng đúng, tiểu thư rất đáng thương, thế nhưng Bích Hà tỷ tỷ ngươi cũng đừng cản trở ta làm việc được không?" Hiện tại trong phòng bếp đều do một tay ta, nhiều người muốn ăn cơm như vậy đều phải qua tay ta làm ra, ta cũng xem như là đầu bếp. Hiện tại là thời gian ăn cơm, không thấy ta đang bề bộn sao?

Bích Hà là nha hoàn của tiểu thư, nàng bất bình cho tiểu thư nhà nàng cũng là rất bình thường, chẳng qua tỷ tỷ ngươi làm cái gì phải dùng ánh mắt đầy tình ý này nhìn ta? "Bích Hà tỷ tỷ, sao ngươi không cầm canh hạt sen qua đi, muốn lạnh rồi." Ta có lòng tốt nhắc nhở nàng, không có cách nào khác, ai kêu ta là người tốt chứ? !

"A... —— đều là ngươi làm hại, oan gia." Nói xong còn u oán nhìn ta một chút, lông tơ của ta dựng đứng, thật không biết nàng bị trúng cái gì.

"Được lắm Tử Ngôn, ngay cả Bích Hà cũng coi trọng ngươi ~~~ có tiền đồ ~~~" Nói chuyện chính là A Tùng cùng lăn lộn trong khỏa phòng, người trong lòng hắn là một nha hoàn trong Liễu phủ, là Bích Ngọc cô nương con gái của một gia đình nghèo.

"Ôi —— Mau nấu đồ ăn của ngươi đi!"

Ấy, đầy tớ và nha hoàn, xem như tuyệt phối?! Bí mật ở trong phủ, lang tình ý thϊếp, vụиɠ ŧяộʍ yêu đương rất nhiều, ta cũng không ngạc nhiên.

Sau khi làm xong ta liền xin Liễu quản gia nghỉ, hôm nay là khánh điển của chùa Hàn Sơn mỗi năm một lần, hàng năm ta đều đi, không phải là bởi vì muốn đi tham gia náo nhiệt, mà là bởi vì hàng năm vào lúc này chỗ đó sẽ có rất nhiều quà vặt, ta là người hay thèm ăn, tất nhiên sẽ không bỏ qua. Liễu quản gia dặn dò ta về sớm một chút, ta tất nhiên vui vẻ đáp ứng.

Nhưng ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, khánh điển hôm nay sẽ thay đổi cuộc đời của ta. Biết sớm như vậy, đánh chết ta cũng sẽ không đi, đáng tiếc, ta không biết!

Quầy ăn vặt đều bày ở bên phải đường đi chùa Hàn Sơn, ta cũng không có ý định đi dâng hương, cho nên tất nhiên là không hề vội vàng. Chùa Hàn Sơn tọa lạc bên cạnh cầu Phong ở ngoại ô thành Cô Tô, là một tòa chùa rất lớn, bên trong có Đại Hùng bảo điện, Thiên Điện, Tàng Kinh Lâu, Bi Lang, Chung Lâu, Phong Giang Lâu các loại, chùa chiền từ đông đến tây, vị trí địa lý tương đối đẹp.

Tay trái của ta cầm một xâu kẹo hồ lô tay phải nắm lấy một tượng đất nhỏ, lắc lắc ung dung, không nhanh không chậm đi dạo.

Nói thật cổ đại cũng không phải rất kém cỏi, tối thiểu nhất là không khí tốt, chất lượng thức ăn cũng tốt, không có chất bảo quản càng không có chất phụ gia hóa học, hồ lô ngào đường ăn vào ê ẩm, chát chát chua chua, nhưng dư vị lại trong chua có ngọt, không hề dính răng. Tượng đất nhỏ này cũng rất đáng yêu, bởi vì dựa theo nguyên hình của ta chế tạo, ta càng xem càng thuận mắt, mặc dù hơi gầy, nhưng rất có dáng vẻ thư sinh, cũng nhìn không ra dáng vẻ nô tài.

Đi dạo cách chỗ ồn ào náo nhiệt càng ngày càng xa, thì ra không biết khi nào mà ngắm nhìn phong cảnh đến lạc đường —— Má! Cẩn thận xem xét bốn phía, cỏ cây bụi rậm, cách đó không xa có sóng nước lấp loáng, ánh sáng mặt hồ lóe lên suýt chút mù mắt của ta.

Trong sương mù, dường như nhìn thấy một tiên nữ đứng ở bên hồ dõi mắt nhìn về nơi xa.

Tại sao nói là tiên nữ, bởi vì quần áo bằng tơ lụa trắng tinh của nàng theo gió đong đưa, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên. Đứng ở đằng xa ta cũng nhìn không thấy cái gì, với lại ta cũng không muốn quấy rầy người ta ngắm phong cảnh, quay người muốn đi gấp, không ngờ tới "Tõm" một tiếng, chờ ta quay đầu lại đã không thấy bóng người đâu? Ngược lại là trên mặt hồ từng cơn sóng gợn, không phải chứ? Tự sát!

Ta còn không kịp phản ứng, thân thể đã sớm vọt ra ngoài, nhảy một cái xuống nước tiến vào trong hồ, trong một khắc vào trong nước chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo thẳng tới gan bàn chân, đôi mắt ở trong nước trợn không thể mở ra, chỉ có thể dựa vào cảm giác dùng hai tay đi tìm tòi, cũng may mắn nàng không chìm xuống, lúc nắm vào tay chỉ cảm thấy ẩm ướt, mềm nhũn, ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, nắm lấy nàng liền bơi lên trên.

Lúc hít thở được không khí cảm khái không thôi, quả nhiên ta lại làm người tốt!

Kéo nàng bò lên trên bờ, thở phào nhẹ nhõm thật to, quay đầu liền thấy mái tóc đen nhánh dính trên mặt của nàng, cho nên ta cũng không thấy rõ bộ dáng của nàng, vừa định đưa tay giúp nàng vén tóc ra sau tai, nhưng không ngờ một tiếng hét lớn từ đâu tới, "Tặc tử ở đâu ra? Tiểu thư —— "

Trong âm thanh này mười phần tức giận, với lại lửa giận ngập trời, ta vừa định muốn nói chuyện với hắn, không ngờ gương mặt bỗng dưng đau xót, đã bị ai đánh nằm rạp trên mặt đất, cảm thấy trong miệng một mùi máu tươi, lấy đầu lưỡi liếʍ liếʍ, hàm răng dường như cũng lung lay, thật sự là xui xẻo!

Cái này còn chưa tính, mấy người phía sau cũng kích động lên gối sau lưng ta, nắm lấy tay của ta kéo ra sau, không biết tên khốn kiếp nào còn liên tục đá ta, vừa đá còn vừa chửi, "Da^ʍ tặc, dám động vào tiểu thư nhà ta, ta làm thịt ngươi!"

Vừa rồi không phát hiện, hiện tại luôn cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, "A Ngôn?" Trong giọng nói mang theo không thể tin, Bích Hà đối với phát hiện bất thình lình cảm thấy khϊếp đảm, A Ngôn khinh bạc tiểu thư?!

Ta chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, tay đều muốn bị cái đám ngu ngốc này làm gãy, cũng may mắn Bích Hà tỷ tỷ nhận ra ta, nếu không ta thảm thật rồi.

"A, là A Ngôn? A Ngôn, ngươi và tiểu thư ——" Ca ca ngươi nói chuyện đừng nói một nửa có được không, người ta không biết còn tưởng rằng ta xảy ra chuyện gì… Chỉ là không nghĩ tới nữ nhân mặc áo trắng chính là Liễu tiểu thư trong truyền thuyết.

"Ai nha, các ngươi còn đang lề mề cái gì, mau đưa tiểu thư trở về!" Bích Hà tỷ tỷ đỏ mắt nhìn ta, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quan trọng nhất chính là trong mắt lộ ra vô cùng thất vọng.

Mấy người này mới phản ứng lại, ba chân bốn cẳng muốn giúp Bích Hà, thế nhưng bàn tay đến một nửa liền rụt trở về, nam nữ thụ thụ bất thân, bọn hắn cũng không dám khinh nhờn tiểu thư. Một mình Bích Hà căn bản không có cách nào nâng tiểu thư ngất đi, răng cắn môi hận thù nhìn ta một chút, nói: "Còn ngốc ở đấy làm gì, nhanh giúp đỡ!"

Ta chịu đựng khó chịu toàn thân từ dưới đất bò dậy, khóe miệng co rút vì đau đớn lấy, muốn mở miệng giải thích nhưng là bây giờ rõ ràng thời gian và địa điểm đều không đúng, cho nên chỉ có thể tuân theo sai khiến của Bích Hà tỷ tỷ, ngồi xổm người xuống dưới cái há mồm của Bích Hà tỷ tỷ và và một đám gia đinh cõng Liễu tiểu thư trong truyền thuyết lên, "Còn không đi?" Hướng về người phía sau kêu lên, ta gầy yếu như vậy cõng thêm một người đã rất mệt mỏi, các ngươi còn lề mà lề mề cái gì?

Đám người lúc này mới lấy lại tinh thần, nhưng hiển nhiên đầu óc còn nghe không rõ, ngược lại là Bích Hà yên lặng đi theo phía sau không nói gì. Kỳ thật ý nàng là để ta đỡ Liễu tiểu thư dậy, không ngờ ta trực tiếp cõng người lên liền đi, khiến cho nàng không biết làm sao.

Mấy người đem kiệu của tiểu thư khiêng qua, ta bỏ nữ nhân này vào, vừa để người này xuống mới phát hiện tay chân nhũn ra, toàn thân bất lực, cảm giác dường như xương cốt toàn thân và huyết nhục đều bị nện qua, đau nhức khó nhịn.

Đi theo đám người trở lại Liễu phủ, nhìn đám người bởi vì tiểu thư bắt đầu bận rộn lên, ta tự trở về phòng của mình nhào trên giường liền bắt đầu ngủ, hôm nay thật sự là, lưng vô duyên vô cớ còn bị người khác đánh, rõ ràng ta có lòng tốt, nếu không phải nhờ ta Liễu tiểu thư đoán chừng biến thành Liễu tiểu quỷ, thật là!

Đời trước giúp người kết quả bị sét đánh, đời này cứu người kết quả bị người đánh, quả nhiên đảm đương không nổi hai chữ người tốt!

"Đại phu, tiểu nữ thế nào?" Liễu lão gia lo lắng nhìn Vương đại phu đang nhắm mắt bắt mạch, Liễu Thi Nhiên là nữ nhi duy nhất của hắn, hắn lớn tuổi mới có con tất nhiên cực kỳ nâng niu, với lại nữ nhi này cũng rất vừa ý hắn, ngoại trừ lạnh lùng một chút, đối với chuyện kinh doanh rất có thiên phú, bằng không hắn cũng sẽ không giao tất cả cửa hàng ở Liễu gia cho nàng quản lý.

Liễu phu nhân đứng phía sau Liễu lão gia, không ngừng khóc, trong nhà gặp nghiệt gì, để nữ nhi nhận tội lớn như thế? !

"Thi Nhiên, vì người kia đáng giá sao? Sao ngươi nhẫn tâm vứt bỏ cha ngươi và ta ——" Liễu phu nhân thương tâm gần chết, đứa nhỏ này luôn luôn hiểu chuyện, sao lần này lại hồ đồ như thế?!"Đại phu, đến cùng là thế nào? !"

Vương đại phu im lặng nửa buổi cuối cùng mở mắt ra, nhìn hai vị lão nhân muốn nói lại thôi, miệng đóng mở không phát ra được một lời, "Ấy!" Cuối cùng lại là bất đắc dĩ thở dài.

"Đại phu, tiểu nữ đến tột cùng như thế nào? Đại phu nói thẳng, lão phu chịu được!" Liễu lão gia không hổ là thấy qua việc đời, liền biết có ẩn tình khác, trong lòng mơ hồ hơi bất an, quải trượng gõ trên mặt đất, hít một hơi thật sâu nói.

"Chuyện này —— lệnh ái có tin vui!"

"Cái gì? Đại phu xem bệnh sai rồi phải không?"

"Không có sai, lão phu xem bệnh ba lần, xác thực hỉ mạch không thể nghi ngờ."

Liễu phu nhân chỉ cảm thấy trời cũng sắp sụp xuống dưới, cả người liền muốn bất tỉnh, cũng may mắn Liễu lão gia đỡ được nàng, "Tên nghiệp chướng này, thế mà làm ra chuyện bại hoại môn phong như vậy, nếu truyền đi bảo ta gặp người khác như thế nào?!"

"Hôm nay ta liền phải đánh chết tên nghiệp chướng này!" Liễu lão gia một gậy hướng người trên giường vỗ tới, lại không ngờ rằng Liễu phu nhân nhào ở trên người nàng chịu một tượng thật nặng, "Phu nhân!" Liễu lão gia vứt bỏ quải trượng, lùi lại mấy bước ngồi trên ghế, "Ngươi đây cũng là tội tình gì? Nghiệp chướng này làm ra chuyện bại hoại môn phong, ngươi —— "

"Lão gia, chúng ta chỉ có một đứa con gái, chẳng lẽ ngươi muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh, ngươi muốn đánh thì đánh ta, là ta không dạy bảo nàng cho tốt, là lỗi của ta!"

"Ngươi —— ngu phụ!"

"Liễu lão gia, chuyện này. . . Nên xử lý như thế nào?" Vương đại phu nhíu mày, nếu không phải trước kia nhận ân đức của Liễu lão gia hắn sớm phẩy tay áo bỏ đi, chưa kết hôn mà có con, loại nữ nhân này đơn giản là bẩn tay của hắn.

"Phá bỏ cái thai đi!" Đập bàn một cái, hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tiêu.

"Chuyện này —— thân thể lệnh ái suy yếu, nếu như làm như thế, sợ là một thi hai mệnh."

"Cái gì? Chẳng lẽ phải sinh hạ tiểu súc sinh kia, khiến Liễu phủ ta nhận hết ánh mắt người đời?! Không được, đứa nhỏ này không thể giữ, nếu thật sự là như thế, đó cũng là nàng đáng đời!" Liễu lão gia tức giận đứng lên, suýt chút nữa trút giận lên đại phu.

"Nhưng —— "

"Lão gia, đừng mà, thân thể của Thi Nhiên ngươi cũng biết." Liễu phu nhân quỳ trên mặt đất nắm lấy góc áo của Liễu lão gia cầu xin, "Từ từ, lão gia, ta có một biện pháp." Liễu phu nhân nhớ tới trước đó Bích Hà nói chuyện đã xảy ra với nàng, trên mặt lấy lại dáng vẻ hăng hái, đứng lên, nói nhỏ vào bên tai Liễu lão gia, cái kia lửa giận của Liễu lão gia từ từ tiêu tán, trên mặt cũng có ý cười, "Như thế rất tốt! Đã như vậy, liền xử lý như thế. Vương đại phu, chuyện này cực khổ ngươi phí tâm tư, còn nữa ta không hy vọng có người thứ tư biết."

"Lão hủ hiểu rồi, đây là mấy thuốc cho lệnh ái dưỡng thai, sau này những chuyện này tự tay lão hủ làm, không có người khác biết."

"Vậy là tốt rồi."

Hiển nhiên hai người kia cũng không biết sợi tơ hồng đang âm thầm tiến tới.