Chương 1: Ta bị sét đánh

Đứng ở cửa bệnh viện, ta do dự, sao lại là bệnh viện nhà này? Đổi nhà được không? Trong nội thành nhiều bệnh viện như thế sao cứ phải là nhà này?! Nhìn dáng vẻ đáng thương của người bên cạnh, ta lại không thể lâm trận lùi bước, chung quy không thể mặc kệ ném em ấy ở nơi này?

"Học tỷ ~~~" Hai mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn ta, bảo ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt? Tính toán, chết thì chết đi, chỉ hi vọng đừng để ta gặp gỡ bác sĩ kia, nếu không ta thật sự là vô cùng xấu hổ.

Nhưng có câu, trong may có rủi, trong rủi lại không có may, cũng không biết tháng này có vận rủi gì không, vào bệnh viện này ba lần, ba lần đều run rẩy trước cái nhìn chăm chú của cùng một bác sĩ.

"Nhóc con, sao cậu lại biến thành như thế này, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Bạn gái hết người này lại đến người khác, tháng này tôi đã nhìn thấy cậu ba lần, tôi đã nói với cậu như thế nào, phải thực hiện tốt biện pháp an toàn, cậu nhìn xem, con gái người ta bị loại người như cậu chà đạp thành thế này! Với lại bạn gái đổi ba người cũng đều mang đến phá thai, người chối bỏ trách nhiệm như cậu, tương lai sao có thể sống trong xã hội? Dù cho vào xã hội cũng sẽ đi vào oai môn tà đạo, không có trách nhiệm thì làm sao cống hiến cho nước nhà? Cha mẹ nuôi cậu là để cậu hoa tâm phong lưu sao?" Nữ y sư là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, mang theo đôi mắt bác sĩ dạy dỗ ta, lòng ta nghĩ thầm con cái nhà bác thật đáng thương… Dạy dỗ người khác cũng không phân trường hợp, nhiều người nhìn như vậy, ta thật là phiền muộn!

Bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, ta đều muốn nhanh chui xuống lòng đất.

Này, ta là một nữ thanh niên tốt, mặc dù ngực phẳng một chút, nhưng cũng không đến nỗi bị các người xem là nam nha? Đáng tiếc, mười người thì có chín người cho ta là nam, còn có người thì nghĩ ta đi Thái Lan… chuyển giới.

Chuyện này cũng không thể trách ta, ta chỉ trưởng thành thanh tú một chút, dáng người cao ráo, mặc quần áo hơi nam tính một chút, kết quả liền như thế này.

Cái này thì cũng thôi đi, kết quả lại bị bạn cùng phòng ký túc xá kéo đi bệnh viện giả làm bạn trai của em ấy để cùng đi phá thai, ai kêu ta là một người tốt chứ? Nên mặc dù hơi xấu hổ, nhưng ta vẫn căng da đầu đi, sao biết sinh viên đại học bây giờ lại thoáng như vậy, phá thai giống như ăn cơm, kết quả mỗi người đều tìm ta đi cùng, khiến ta đi đến khoa sản còn nhiều hơn đi đến nhà ăn!

"Bác sĩ ơi, bác đừng mắng anh ấy, chuyện không liên quan đến anh ấy, là cháu..." Em gái cuối cùng cũng mở miệng giúp ta, ta phải bị người khác mắng đều là bởi vì em đó!

"Cháu gái, làm người không thể quá tốt, chính là cháu quá dung túng cậu ta, cho nên cậu ta mới càng thêm tệ hại, cháu phải dũng cảm nói “"Không”, nếu không người ăn thiệt thòi chính là cháu! Loại con trai như thế này luôn bỏ rơi phụ nữ, không để ý cảm giác của phụ nữ, nên bị sét đánh!!!" Nữ bác sĩ nói rất kích động, cũng không biết có phải lúc còn trẻ bác ấy cũng gặp chuyện như thế không, nên đem tức giận đều chụp lên đầu của ta, nhưng mà, lại không phải do ta làm! Sao mỗi lần ta đều phải cõng oan ức thay người khác?!

"Cháu, cháu biết, học. . . Học trưởng, anh ra ngoài chờ em trước." Ánh mắt áy náy nhìn ta, coi như trong lòng ta có lời oán giận cũng nói không nên lời, nói cho cùng khổ nhất vẫn là cô ấy, bị bạn trai vứt bỏ, còn phải giấu diếm trong nhà đến bệnh viện làm loại giải phẫu này, phí phẫu thuật tự mình chịu, ngẫm lại tên này cũng quá cầm thú!

Chơi xong thì ném, quả nhiên đây chính là con trai!

Nếu là mình đặt ở trong lòng bàn tay còn đau lòng~~~ chậc chậc, quả nhiên vẫn là ta tốt ~~~ đáng tiếc, ta không phải con trai, cho nên nhất định trên thế giới này đã thiếu đi một chàng trai dịu dàng tốt bụng.

Nhưng mà, mình cũng không hi vọng là con trai, làm con trai phải nuôi gia đình, quá vất vả… Vẫn là con gái tốt hơn, lau mắt cho sáng lên, trang điểm, tương lai tìm còn có thể làm mọt gạo ~~

Đây chính là mộng tưởng lớn nhất! Khụ khụ, lạc đề~~~ tiếp tục!

Đi ra khoa phụ sản ngồi trên cái ghế bên ngoài còn có thể cảm giác được ánh mắt bất thiện, trong lòng cười khổ đều do nữ bác sĩ này làm hại, thế nhưng người ta nói cũng là lời nói thật, đáng tiếc nhầm đối tượng.

Qua khoảng chừng nửa tiếng sau liền nhìn thấy em ấy đi tập tễnh ra đi, sắc mặt rất tái nhợt, trong mắt còn nhấp nhô nước mắt, ta cũng không biết nên an ủi em ấy thế nào, chỉ có thể đi qua đỡ em ấy đến cái ghế ta vừa ngồi, để em ấy nghỉ ngơi một hồi, dù sao chuyện này đối với thân thể cũng có ảnh hưởng.

"Thật xin lỗi, nếu không phải vì em, cũng sẽ không…"

"Không có gì, bị nói một chút cũng không mất miếng thịt nào, ngược lại là em, còn đau không?" Nhìn dáng vẻ của em ấy liền không ổn, ta cũng không thể trút hết tức giận lên trên đầu em, chỉ có thể tự nhận không may.

"Không sao, chúng ta trở về đi, em không muốn cho họ biết." Em ấy nói họ hẳn là bạn tốt của em, chỉ là không ngờ ngay cả bạn tốt cũng không biết chuyện này, vậy mà ta lại rõ ràng như thế, nhóm người này ta quen biết cũng chỉ hơn một tuần, đại khái là bởi vì miệng ta kín đi.

"Được, chị đỡ em, cẩn thận chút." Lúc kêu taxi trở về, em còn không nỡ, thế là ta nói ta quá mệt mỏi, nên mới phải như vật, vội vàng thanh toán tiền liền đưa em ấy về phòng ngủ.

Ai kêu ta là một người tốt chứ? Ai kêu ta dịu dàng thiện lương chứ?

Chỉ là không ngờ có lúc làm tốt người cũng khó lắm! ! !

Trên đường đi đến phòng học, cũng không biết từ đâu bay tới một đám mây đen, giữa trời nắng chói chang liền đánh xuống đầu ta, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngửi được mùi khét, sau đó không biết gì nữa.

Chờ ta có thể trông thấy, chỉ thấy có một bé gái nhìn ta, nhưng nơi này là chỗ nào?

Đại điện đen kịt,bốn góc có ngọn lửa xanh lam tung bay, rất xinh đẹp cũng rất quỷ dị. Một bé gái chớp mặt nhìn ta rất vô tội cũng rất hối hận, theo ánh mắt ta hướng xuống, má… Nàng không có chân? Không có chân!!! Quỷ!!!

"Quỷ…" Sau khi kêu lên ta liền muốn trốn, nhưng căn bản không động đậy một tia một hào, chỉ có thể nhìn nàng từ từ tới gần ta, và sau đó…

"Huhu, ta sai rồi, ngươi đừng truy cứu, được không? Ta không dùng sét đánh ngươi, không ngờ lại đnahs trúng một nữ nhân, ta tưởng ngươi là nam nhân phụ lòng mới xuất thủ ~~" Một tay ôm lấy ta, nói hối hận gì đó, nhưng ta vốn không thấy một giọt nước mắt nào chảy ra từ khóe mắt nàng, được rồi, ta chỉ có thể nói với mình là quỷ không có nước mắt.

"Ta chết? Bị sét đánh chết? Tại sao?" Cha ta mẹ xử lý thế nào? Cũng may mắn còn một đứa em trai, nếu không cha mẹ ta nhất định phải khóc đến chết, dù cho thế này cũng khiến họ khổ sở, không được, ta muốn trở về!

"Hôm nay đúng lúc ta tới nhân gian chơi, không ngờ vừa đến đúng lúc nghe được lời nói của nữ bác sĩ, ta xem ngươi là kẻ bạc tình, với lại nàng nói loại người như ngươi tốt nhất nên bị sét đánh chết, thế là ta liền thuận tay, cho ngươi một đòn! Ta sai rồi, ta biết ngươi là người tốt đừng truy cứu được không?"

"Có thể không truy cứu, ta muốn trở về, nếu không cha mẹ và em trai ta phải làm thế nào?" Đã là lỗi của ngươi, thì ta không có lý do gì phải gánh chịu hậu quả sai lầm của ngươi.

"Nếu có thể trở về, ta sớm bảo ngươi trở về, còn cầu ngươi làm gì?! Thân thể của đều bị ta chém thành tro, trở về thế nào?"

"Ta mặc kệ, là ngươi sai thì ngươi phải chịu trách nhiệm!" Không thể trở về? Chẳng lẽ cho ta làm dã quỷ? Coi như ta là người tốt cũng không thể bắt nạt ta như thế!

"Nhưng mà trở về không được? Nếu không thì như vậy đi, tuổi thọ lúc đầu của ngươi là, ừm, ta nhìn xem." Nàng duỗi tay phải ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu xanh lam, cùng với một quả cầu ánh sáng màu trắng trong tay nàng nhẹ nhàng rơi ra, rơi vào trên tay trái của nàng đã trở thành một quyển sách.

"Ừm, Liễu Nhan, chín mươi hai tuổi, hiện tại ngươi là hai mươi mốt, như vậy trừ một cái chính là bảy mươi mốt, như vậy đi, ta đem bảy mươi mốt tuổi thọ mệnh chia cho người nhà của ngươi, thấy sao? Ừm, bảy mươi mốt chia cho ba, được bao nhiêu? Aiz, phiền chết, gom thành một số nguyên, tám mươi, vậy tám mươi chia cho ba là bao nhiêu? Ách, khụ khụ, dứt khoát chín mươi, chín mươi chia cho ba chính là ba mươi, ta cho mỗi người thêm ba mươi tuổi thọ mệnh thấy sao?"

Ta im lặng nhìn đứa nhỏ này, toán học không giỏi nha?!

"Vậy ta thì sao?"

"Ngươi?"

"Chẳng lẽ ngươi không nên bồi thường cho ta sao?!" Ta mở to mắt trừng nàng, là ngươi sai được chưa? Với lại vậy tuổi thọ lúc đầu là của ta, chẳng qua ngươi chỉ cho thêm ta mười chín tuổi thọ mệnh, hơn nữa còn không phải cho ta, cớ gì lại quên đi, sinh mệnh của ta không đáng tiền như vậy sao?!

"Ách, được rồi được rồi! Ta cho ngươi trùng sinh ở dị giới, thấy sao?"

"Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi muốn ta làm cô hồn dã quỷ ở nơi này sao?! Nhưng dị giới là cái gì?"

"Bởi vì thế giới này không thể bởi vì ngươi mà phá hủy thứ tự, đối với ngoại lệ như ngươi, biện pháp tốt nhất của chúng ta chính là trùng sinh đến dị thế giới. Như vậy ngươi muốn đi cổ đại, tiên hiệp, hay thế giới ma pháp?"

Lúc này ta choáng váng, không ở hiện đại, vậy thật nguy hiểm chứ!

"Không đi, tiên hiệp quá đẫm máu, ma pháp yêu quái mạnh, cổ đại nhiều quy củ, hay là ta ở đây lăn lộn qua ngày được rồi." Mục tiêu lớn nhất của ta chính là làm mọt gạo, không có nguy hiểm, ngươi cho ta đi nơi đó, không phải muốn chết sao?

Với lại ta là người tốt, khẳng định lăn lộn không được, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

"A —— trời ạ, cuối cùng ta đã tạo nghiệt gì chứ!!!" Tiểu gia hỏa nhìn ta mắt đều sắp bốc hỏa, tức giận nhảy chân, "Cuối cùng ngươi muốn thế nào mới chịu đi?"

Nói thật, ta phát hiện nàng cũng rất đáng thương, chẳng qua người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

"Ngươi xem cái nào mới tốt, ừm, ta tìm gia thế tốt, bối cảnh tốt, tướng mạo tốt, cho ngươi ba loại dị năng miễn phí, thấy sao?"

Dị năng? Mắt của ta sáng lên, cái này có thể cân nhắc, ta còn đang do dự đáp ứng hay không, nàng nhìn dáng vẻ của ta càng vội hơn, "Ta lại cho ngươi võ công nội lực ba mươi năm, hồi sinh ở cổ đại được không?"

"Được!" Đều đến mức này, ta không thể tiếp tục cự tuyệt, ba loại dị năng còn có ba mươi năm công lực, thừa sức bảo vệ ta.

Nàng nghe ta đáp ứng, nhanh chóng móc ra một tấm giấy trong quần áo đưa tới trước mặt ta.

Hồ nghi nhìn nàng một chút, lại nhìn nhìn tờ giấy, dị năng bách khoa toàn thư?

"Chọn ra ba loại trong số đó? Trước tiên ta rót nội lực cho ngươi, ngươi có thể xem." Đầu ngón tay nàng toát ra một điểm sáng nho nhỏ, càng ngày càng lớn, cở một quả táo nhỏ rồi mới đè xuống phần bụng của ta, ta chỉ cảm thấy đến thân thể ấm áp nhẹ nhàng, toàn bộ linh hồn đều một trận thoải mái.

"Ngươi nhanh lên, chọn cái gì?" Trợn mắt nhìn ta thúc giục một chút.

Nhiều như vậy!

Dự đoán tương lai? Có cũng vô dụng, coi thường.

Biết bay? Ta còn không muốn bị xem như yêu quái, coi thường.

Ngừng thời gian? Càng thêm không muốn, chẳng lẽ ta lại đi đoạt Zed? Coi thường!

Ẩn thân? Cái này được, nếu lúc đánh không lại người ta chạy trốn vừa ẩn người khác không tìm được! OK, một cái.

Sức mạnh vô tận? Ta lại không đi làm khổ sai, coi thường.

Đi qua không rào cản? Ừm, cái này được, sau này ẩn thân trực tiếp từ trong tường đi, càng thêm mau. OK, hai cái.

Kiểm soát gió? Kiểm soát nước? Kiểm soát lửa? Kiểm soát sét?

Oa, lợi hại quá!

Ừm, chọn một trong bốn, nước và lửa dễ bị người ta trông thấy, lôi muốn triệu hoán quá tốn thời gian, vẫn là gió tốt! Chỉ cần có không khí, kiểu gì cũng sẽ có gió, với lại người khác cũng không nhìn thấy.

OK, chọn xong ba loại!

Hài lòng nhìn thứ mình chọn, đưa trả lại cho nàng, trong đôi mắt trắng vô tận của nàng, trong thân thể lại bị rót vào ba cái viên sáng, sa đó ta liền bị nàng đưa đến trước một cái cửa màu sắc rất cổ xưa, trong giây phút đẩy cửa ra, trước mắt tái đi, rồi mới nghe thấy nàng âm hiểm cười một tiếng, "Ta quên nói cho ngươi, ba dị năng còn chưa trưởng thành, còn nữa, những dị năng và nội lực kia phải mười sáu tuổi mới có thể dùng —— ha ha, ngươi từ từ chịu đựng nha ~~ đúng rồi, một điểm quan trọng nhất, thỏa mãn yêu cầu của ngươi thân thể là một nam nhân —— "

Nàng còn chưa nói xong, ta liền cảm thấy đến thân thể trầm xuống, rồi mới lần nữa ngủ thϊếp đi.

A, ta bị nàng tính kế! Đây là suy nghĩ cuối cùng nhất của ta!

"Tiểu Diêm Vương, ngươi thật sự là quá thông minh, như vậy liền có thể đuổi nàng đi!" Một nam tử đội mũ văn sĩ từ trong đại điện tối tăm đi ra, dùng vẻ mặt cưng chiều nịnh hót tiểu nữ hài.

“Còn phải nói, ta là ai? Thiên hạ độc nhất vô nhị, thông minh lanh lợi Tiểu Diêm Vương!" Nữ hài tử cười rất xán lạn, "Đi, đợi lát nữa cha ta liền đến thị sát, còn nhớ, chuyện gì cũng không xảy ra. Còn nữa, cho người phong ấn cánh cửa này lại, trừ bỏ khỏi cửa Chuyển Sinh." Hừ, cho ngươi làm khó ta, nhất định phải khiến ta cầu xin ngươi như thế, cắt, ta xem ngươi làm sao lăn lộn đến năm mười sáu tuổi!

"Đúng vậy, tiểu nhân biết."

Tiểu Diêm Vương đắc ý cười một tiếng, nhìn chiếc cửa màu son lần cuối cùng, phiêu nhiên rời đi.