Chương 2: Đòi Nợ Tới Cửa

Nhớ tới trước đây nàng muốn luyện thành công cả năm thuật, cuối cùng lại không thông một thuật nào cả, tất cả đều chỉ ở trình độ gà mờ.

Rơi vào đường cùng liền chọn một loại trong đó để học sâu hơn.

Nàng bỏ ra 60 năm mới có chút thành tựu.

Đáng tiếc, cuối cùng lại độ kiếp thất bại, linh hồn xuyên tới dị thế…

Hiện tại thế mà lại xuất hiện một cái hệ thống ngũ thuật?

Xuân Đào vuốt màn hình, click mở vào các lựa chọn Sơn, Y, Mệnh, Bặc, Tướng, bên trong mỗi một cái đều phân loại rất đầy đủ.

Trong đó "Sơn" chính là thông qua thực nhị, Trúc Cơ, huyền điển, quyền pháp, phù chú để tu luyện "thân thể" và "tinh thần", làm thể xác và tinh thần trở lên phong phú hơn.

Xuân Đào thuần thục tìm tới phù chú, muốn mua một tờ bùa chú để trừ bỏ nữ quỷ phía sau!

Bảy chữ to【 Ngài không có quyền hạn sử dụng】 hiện lên trước mắt!

“Ký chủ, ngũ thuật yêu cầu ngài phải kích hoạt trước thì mới có thể thông qua tích phân để sử dụng nha ~

“Mỗi lần ký chủ trừ quỷ thì đều sẽ nhận được tích phân tương ứng”

Nghe thấy bên trong óc vang lên câu trả lời, Xuân Đào cảm thấy chỉ cần nàng kiếm đủ tích phân thì có phải sẽ tu luyện được tất cả năm thuật này không? Nghĩ tới thôi cũng đã thấy kích động!

Nàng muốn kiếm tích phân!

“Bang bang! Phanh phanh phanh! Phanh…”

Một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên.

“Từ Xuân Đào, mau trả tiền đi!”

Tiếng nói hung ác vang vọng phía chân trời.

Xuân Đào vỗ đầu một cái, sao nàng lại quên mất chuyện này nhỉ?

Hôm nay chính là ngày trả tiền mà sòng bạc quy định.

Nếu như không trả được tiền thì bọn họ sẽ bán nguyên chủ vào Túy Hương Lâu.

Hiện tại, người ở trong khối thân thể này chính là nàng!

“Ngưu ca, đừng nói là Từ Xuân Đào không muốn trả tiền nên trốn đi rồi nhé?” Một tiểu đệ mở miệng.

Trong mắt Ngưu ca cầm đầu hiện lên tia hung dữ: “Nàng dám à? Người tới, mau đập nát cái cửa này giúp ông!”

Chó săn Trương Nhị Cẩu lập tức tiến lên nịnh nọt: “Ngưu ca, để ta~”

Trương Nhị Cẩu tích đủ sức lực, vừa chuẩn bị biểu hiện ở trước mặt Ngưu Lợi Phong thì cửa lại tự mở ra!

Xuân Đào quét về phía mấy người Ngưu Lợi Phong, rõ ràng vẫn là Từ Xuân Đào đó, nhưng mấy người Ngưu Lợi Phong đối diện với ánh mắt của nàng lại cảm giác giống như bị ném ở trong nước đá, đông lạnh đến mức khắp người phát lạnh.

“Mẹ nó!”

Ngưu Lợi Phong mắng to một tiếng, không ngờ hắn lại bị một nữ nhân hù dọa.

Giơ tay liền muốn tát vào mặt Từ Xuân Đào: “Sao lâu như vậy mà ngươi không mở cửa hả? Chân què à?”

Mẹ nó!

Dã man như vậy sao? Nàng còn chưa nói câu nào mà đã đánh người rồi?

Quyền pháp của nàng rất cứng đấy, xem nàng có đánh chết hắn không.

Xuân Đào chém ra một nắm tay.

Trong dự đoán của nàng thì Ngưu Lợi Phong đυ.ng tới nắm tay của nàng thì xương tay sẽ bị vỡ vụn, đau đến mức kêu cha gọi mẹ trên mặt đất.

Ai ngờ một tiếng kêu thảm thiết vang lên…

“A!”

Từ Xuân Đào đau đến mức ôm lấy tay phải của mình, vừa rồi hình như nàng nghe được tiếng xương cốt của mình vang lên.

Đáng giận, cái thân thể vô dụng này, quyền pháp mà nàng thấy kiêu ngạo nhất thế mà lại vô dụng!

Ngưu Lợi Phong nhíu mày lại: “Từ Xuân Đào, ngươi giỏi lắm, thế mà lại dám ra tay với ông à?”

Nói xong liền dùng một chân đá vào người Xuân Đào.

“Tê…”

Xuân Đào đau đến hít hà một hơi, cảm giác mông sắp bị nở hoa rồi.

“Đánh cho ông, chỉ cần để lại một hơi là được!”

Ngưu Lợi Phong đưa ra mệnh lệnh.