Tô Nhiễm phải hít thở thật sâu để trấn tĩnh. Với phương tiện này trong tay, cô có thể liên lạc với thế giới cổ đại!
Cô nhanh chóng lấy một tờ giấy viết thử một đoạn văn phồn thể, gấp lại bỏ vào bát.
Giấy vừa biến mất, không lâu sau bát liền phát ra động tĩnh. Một mảnh giấy khác xuất hiện trước mặt cô.
Trên đó ghi: “Ta là Bắc Yến Vương, ngươi là ai?”
Tô Nhiễm kinh ngạc đến nỗi suýt bật khỏi giường.
Lẽ nào nàng đang liên lạc với Tiêu Vân Đình, nhân vật phản diện trong kịch bản?
Tiêu Vân Đình là một vai phản diện bi thảm, luôn bị nam chính chèn ép đến cuối cùng chết thảm bởi hình phạt ngũ mã phanh thây.
Cô lập tức nhớ đến mảnh giấy ban đầu: “Bắc Địch điều ba mươi vạn đại quân, đang quấy nhiễu Vân Châu.”
Trong kịch bản chính vì nhận được tin này nên Tiêu Vân Đình đã dẫn quân tiếp viện Vân Châu, để lại Thương Lang quan trống trải, tạo cơ hội cho Bắc Địch đánh úp.
Nếu không nhắc nhở Tiêu Vân Đình, hắn sẽ lặp lại sai lầm cũ và chịu kết cục bi thảm.
Không dám chần chừ, Tô Nhiễm nhanh chóng viết một phong thư khác bỏ vào bát.
Trong đại trướng, Tiêu Vân Đình chăm chú nhìn những vật kỳ lạ trên bàn: một chiếc hộp đen (điện thoại), một sợi lạp xưởng và hai phong thư.
Hai món đầu tiên khiến hắn không sao hiểu nổi, nhưng nội dung trong thư lại rõ ràng:
“Lâm phó tướng là nội gián Bắc Địch, không thể tin được.”
Mắt Tiêu Vân Đình thoáng hiện tia sắc lạnh nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Bên ngoài, tiếng Lâm phó tướng vang lên: “Nguyên soái, thuộc hạ có quân tình khẩn cấp cần bẩm báo.”
Tiêu Vân Đình thu dọn những vật trên bàn, cho phép phó tướng và mật thám bước vào.
Khi nghe tin Bắc Địch đang tập kết quân tại Vân Châu, Tiêu Vân Đình ra lệnh cho Lâm phó tướng mang năm vạn quân tiếp viện.
Sau khi Lâm phó tướng rời đi, chàng nhanh chóng ghi thêm một phong thư, đốt tờ giấy đầu tiên rồi viết lại một lời nhắn khác: “Dám hỏi cao nhân tôn danh là gì? Bản vương muốn trọng thưởng.”
Không lâu sau, trong bát xuất hiện hai thỏi vàng sáng lấp lánh.
Tô Nhiễm nhìn vàng trong tay, lòng ngập tràn phấn khởi.
Phải chăng cô đã chạm tay vào vận mệnh phú quý?
Tô Nhiễm bắt chước trên phim, đưa miệng cắn thử một miếng vào thỏi vàng.
"A...!" Cô suýt làm gãy răng, đau điếng người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là vàng thật. Cô nhanh tay nhét hai thỏi vàng vào chăn rồi viết thư hồi âm cho Tiêu Vân Đình: “Kính chào Vương gia, thϊếp gọi là Tô Tô. Sau này, nếu Vương gia có điều khó xử, cứ hỏi thϊếp. À, còn nữa, thứ hôm qua thϊếp gửi gọi là lạp xưởng, có thể ăn được.”