Tiêu Vân Đình giả vờ lưỡng lự một chút rồi đáp: “Nhi thần nghe theo sự sắp xếp của phụ hoàng và hoàng huynh.”
Một cái bẫy, chỉ có hiệu quả nếu con mồi thấy rõ nó. Dù vậy, Tiêu Vân Đình cũng không hy vọng bắt được cá lớn, chỉ cần khuấy đυ.c mặt nước đã là tốt rồi.
...
Về đến vương phủ, từ xa đã thấy một bóng người lao thẳng vào lòng Tiêu Vân Đình.
“Ca ca, huynh thật là quá đáng!” Vĩnh Ninh công chúa nũng nịu: “Trở về mà không mang quà cho muội.”
Tiêu Vân Đình véo nhẹ vào mũi nàng ta: “Muội lớn rồi, đừng có trẻ con như vậy nữa.”
Vĩnh Ninh kéo tay chàng, không chịu buông: “Lớn cỡ nào thì muội vẫn là muội muội của huynh, huynh phải chiều muội chứ.”
Tiêu Vân Đình bất lực lắc đầu, chợt nghĩ tới một người. Chàng vỗ nhẹ tay Vĩnh Ninh: “Ngày mai đến đây, huynh sẽ chuẩn bị quà cho muội.”
Về đến thư phòng, Tiêu Vân Đình lấy bút viết thư cho Tô Nhiễm: “Tô Tô cô nương, nàng có mấy món đồ nhỏ phù hợp với nữ tử không?”
Nhận được tin nhắn, Tô Nhiễm thầm nghĩ: “Nhanh thế mà đã có niềm vui mới rồi à?”
Cũng không có gì lạ. Ở thời cổ đại, tam thê tứ thϊếp là chuyện thường, huống hồ chàng còn là một Vương gia.
Vừa hay, gần đây cô mua ít son môi, mỹ phẩm dưỡng da và một chiếc vòng cổ kim loại.
“Cứ đưa hết đi, dù sao cũng là tiền của anh ta mua.”
Tô Nhiễm truyền tống tất cả sang cho Tiêu Vân Đình.
Chẳng bao lâu, trong hộp truyền tống lại xuất hiện một đống bảo vật cổ xưa hiếm thấy. Những thứ này không thể đếm hết được, vì nhà kho vương phủ đã đầy ắp đồ quý.
Đối với ân nhân cứu mạng như Tô Nhiễm, Tiêu Vân Đình không có lý do gì để keo kiệt.
Tô Nhiễm đã đạt được tự do tài chính từ lâu, nhìn thấy những món đồ này cũng chẳng còn cảm xúc gì đặc biệt.
Nhưng Vĩnh Ninh công chúa thì khác. Nàng ta như phát cuồng trước những món quà hiện đại này.
“Huynh, huynh lấy những thứ này từ đâu ra thế?”
“Mấy thứ này còn đẹp hơn son môi bình thường nhiều. Thật tinh xảo, ai là người làm ra vậy?”
“Còn cái vòng cổ này nữa, con khỉ nhỏ này trông đáng yêu quá!”
“Cái này gọi là gì? Ăn được không?”
...
Ban đầu Tiêu Vân Đình tặng quà chỉ để lấy lại sự yên tĩnh, không ngờ tình hình lại càng ồn ào hơn.
“Huynh, huynh có thể cho muội thêm son môi được không? Muội muốn tặng mẫu phi.”
“Ca ca, sao huynh không thèm để ý đến muội vậy?”
Tiêu Vân Đình luôn yêu thương muội muội, nhưng chàng cũng lo không biết liệu có nên công khai những món đồ này hay không.
Nếu những thứ này gây rắc rối cho chàng hoặc cho Tô Tô cô nương, mọi chuyện sẽ rất phiền.
Cuối cùng, chàng quyết định viết thư hỏi Tô Nhiễm.
[Cô nương, muội muội rất thích những món quà này, đặc biệt là son môi. Ta có thể tặng muội ấy thêm được không?]
Nhìn tin nhắn, Tô Nhiễm bật cười: “Thì ra là em gái anh ta.”
Cô chợt nhớ ra, trong cốt truyện có nhắc đến Vĩnh Ninh công chúa. Cô bé này thông minh, nghịch ngợm, tính cách khá giống với cô.
Lúc đọc kịch bản, Tô Nhiễm từng nghĩ, nếu cô và Vĩnh Ninh cùng sống trong một thời đại, có lẽ họ sẽ trở thành bạn tốt.
Nghĩ một lát, cô liền nhắn lại: “Son môi thì tối nay tôi sẽ đi mua thêm, ngài có thể nói với mọi người rằng đây là sản phẩm do thợ thủ công ngoại bang làm, như vậy sẽ tránh được mọi nghi ngờ.”
Vài phút sau, Tiêu Vân Đình gửi hồi âm: “Không cần vội. Đêm hôm khuya khoắt ra ngoài nguy hiểm lắm, cô nương nên chú ý an toàn.”