Mọi lần hắn cũng không hé răng, thấy mình thất thủ liền chạy, hoặc là bị hắn túm lại dạy dỗ một hồi, như vậy lăn lộn chính mình là hơn một năm.
Cũng không biết sự bướng bỉnh của thằng nhóc này đén từ đâu, Lê Tiêu nhìn túi tiền căn phồng trên tay hài tử, khoé miệng hắn giật giật.
"Đã lâu rồi không gặp, ngươi vẫn còn bản lĩnh đến đây a?"
Tiểu hài tử nhìn hắn đi đến gần, ánh mắt loé sáng, môi nhấp gắt gao, nhìn ra được hài tử thật khẩn trương, nhưng thời điểm Lê Tiêu tiến lại gần, hài tử nhịn xuống cảm giác muốn lùi lại.
Lê Tiêu lấy qua trong tay hắn túi tiền, không chút khách khí liền bỏ vào túi tay áo, ôm hai tay dựa vào góc tường.
"Nói đi, ngươi vẫn luôn quấn lấy ta rót cuộc là muốn làm gì?"
Tiểu hài tử nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc, rốt cuộc đây là lời nói đầu tiên của hài tử hơn một năm nói với hắn.
"Ta nghĩ ngươi biết võ, ngươi dạy ta!"
"Uy, thì ra ngươi không phải bị câm"
Lê Tiêu trêu ghẹo nói, tiểu hài tử lại nhấp khẩn môi, mở to mắt, không hề chớp mắt nhìn hắn. Lê Tiêu thu hồi tươi cười.
"Không dạy"
Nói xong lời nói này hắn liền quay đầu đi, tiểu hài tử tính tình quá xấu, không nghe người ta nói, dạy cho hắn võ công nếu dùng không đúng chỗ, chính là tốn công.
Tiểu hài tử nhìn hắn không chút do dự liền đi theo bóng dáng, nhéo nhéo bàn tay, đáy mắt hiện lên cảm xúc không cam lòng, do dự một phen, rót cuộc cũng không có lại đuổi theo.
Phổ thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cũng may Lê Tiêu có mục tiêu cần xác minh, những cái đó cửa hàng lớn liền không cần phải suy nghĩ.
Bởi vậy yêu cầu xem đia phương lại giảm bớt chút, một vòng di chuyển xuống dưới, đến là tìm được mấy cái cửa hàng, đáng tiết Lê Tiêu cảm thấy không quá vừa lòng.
Cho đến khi tầm mắt của Lê Tiêu nhìn trúng một cửa hàng bán mì sợi, cửa hàng không phải là rất lớn, cửa hàng chỉ có một đôi phu thê già quản lí.
Quán này cũng không có bao nhiêu vị khách, cửa hàng trống rỗng, hai lão nhân gia liền ở đó nhìn nhau với vẻ mặt ủ rũ.
Lê Tiêu nhìn dán ở cửa có một miến vãi đỏ, xác định là thời đại này quảng cáo có ý định cho thuê, lúc này mới đi vào cửa hàng.
Hai lão nhân gia nhìn đến có khách tới cửa, đều phấn chấn tinh thần lên, lộ ra cái nụ cười tươi rói.
" Khách quan muốn ăn cái gì a?"
Lê Tiêu nhìn bên bệ bếp liếc mắt một cái, thuận miệng nói tới.