CHương 9: Gặp lại Tô Nặc

Hà thủ ô 50 năm, mặc kệ khi nào, giá cả cửa nó đều sẽ không thấp!

Lần lên núi mạo hiểm này quá đáng giá! Đường Viễn kiềm chế vui sướиɠ, cẩn thận đào ra hà thủ ô, lại cẩn thận ở một bên tìm tòi, nhưng lại không thấy thêm một cây khác.

Bất quá hắn cũng không thất vọng, hà thủ ô nhiều năm như vậy vốn là không dễ thấy, có thể tìm được một cây đã làm hắn thực kinh hỉ.

Cũng là vận khí của hắn tốt, nơi này ở sâu trong cánh rừng, hắn cũng do không cẩn thận mới đi vào.

Được cây hà thủ ô này, Đường Viễn cũng không nghĩ lại tiếp tục mạo hiểm thêm, nên mang theo các loại thảo dược khác trở về.

Trở lại nhà gỗ, hắn cẩn thận mà cất đi hà thủ ô, rồi đánh một giấc ngon.

Ngày hôm sau, Đường Viễn tâm tình tốt rời giường, tuy rằng trên người còn đau nhức nhưng cũng không làm tâm tình tốt của hắn giảm đi chút nào.

Hắn đơn giản rửa mặt một chút, ăn hai củ khoai lang luộc trong nồi. Hiện tại hắn đã hoàn toàn ăn không ra mùi vị thơm ngọt của khoai lang, thậm chí có điểm buồn nôn. Chỉ có thể an ủi chính mình, chờ bán đi được hà thủ ô này liền có tiền cải thiện sinh hoạt.

Hắn nhai thêm vài cái, nuốt mấy ngụm đã ăn xong. Sau đó dùng lá cây to bọc lại hà thủ ô thật tốt, rồi bỏ vào trong lòng ngực. Mang cái sọt trống không lên vai, đắp thêm lá che lại rồi mới ra cửa.

Đi ở trên đường, Đường Viễn nhìn phía trước thấy bóng dáng có điểm quen mắt. Hắn đi nhanh thêm vài bước, mới phát hiện nguyên lai là thiếu niên xinh đẹp lúc trước hắn gặp được.

Thiếu niên cõng một cái sọt, sọt nhìn thực nặng, đai sọt căng nhiều. Tay thiếu niên móc lấy dây đai kéo ra để thoải mái thêm một chút.

Đường Viễn bước nhanh hơn về phía trước để đuổi kịp cậu, dùng tay nâng đáy sọt của thiếu niên lên.

Tô Nặc bỗng thấy trọng lượng trên tay giảm đi làm cậu giật mình, cậu kinh ngạc một chút rồi nghiêng người né tránh. Đến khi nhìn thấy là Đường Viễn thì b•iểu t•ình mới thả lỏng hơn chút.

"Cảm ơn" cậu thoáng cùng Đường Viễn kéo ra khoảng cách, thấp giọng nói cảm tạ, lại uyển chuyển cự tuyệt Đường Viễn trợ giúp, "Ta có thể tự mình làm được."

Đường Viễn biết thiếu niên mới lớn lòng tự trọng luôn có điểm quật cường, nhưng nhìn bả vai gầy yếu của thiếu niên, lại không đành lòng:

"Dáng người ngươi nhỏ, sọt này có chút nặng, ta thấy ngươi nhỏ hơn ta vài tuổi, nên gọi ta một tiếng ca ca, ta......"

"Ngươi —— ngươi, người này ——" lời hắn còn chưa nói xong thì đã thấy Tô Nặc thở phì phò, mắt trừng về phía hắn, mặt đỏ một mảng lớn. Còn cảnh giác mà nhìn hắn, nhanh chóng cùng hắn kéo ra khoảng cách.

Đường Viễn không rõ nguyên do, ngơ ngác nhìn Tô Nặc.

Tô Nặc trừng mắt hắn nói: "Ta nguyên bản cho rằng ngươi là người tốt, không nghĩ tới ngươi là loại người này!"

"Ta...... Ta làm sao vậy?" Đường Viễn thấy mặt Tô Nặc mang theo vẻ chán ghét, không khỏi nhíu mày, "Ta chẳng qua là muốn giúp ngươi thôi mà, ngươi không muốn liền thôi vậy."

Tô Nặc nghe vậy đánh giá hắn một chút, thấy thần sắc của hắn cũng không giống giả vờ, sắc mặt mới hòa hoãn, nhấp môi nói: "Vậy ngươi nói cái gì mà ta nên gọi ngươi là ca ca! Ngươi là hán tử, ta là ca nhi, ngươi......ngươi nói như vậy sẽ khiến người khác hiểu lầm."

Đường Viễn khó hiểu mà nhìn về phía Tô Nặc: "...... Có cái gì bất đồng sao?"

Lời này vừa nói ra, Tô Nặc mở to hai mắt, kh·iếp sợ mà nhìn hắn.

Sau đó, một khắc kế tiếp, thế giới quan của Đường Viễn đã bị thay đổi chóng mặt.

Nguyên lai thế giới này tồn tại ba dạng người: hán tử, nữ tử, ca nhi. Thân phận và địa vị của hán tử, nữ tử cùng những gì hắn biết ở cổ đại cũng không sai biệt lắm. Mà địa vị của ca nhi so với nữ tử còn muốn thấp hơn một ít. Số lượng cũng không nhiều, có khả năng sinh dục, nhưng năng lực lại yếu hơn so nữ tử một chút.

Ca nhi không thể tham gia khoa cử, cũng không thể cưới vợ, cũng bị quản thúc giống như nữ tử. Nhưng lại vì năng lực sinh dục kém hơn so với nữ tử, nên gia đình người bình thường đều không muốn cưới ca nhi làm chính quân. Vì thế trừ phi là người của gia đình phú quý, bằng không cuộc sống đều khá gian nan.

Nhưng, tất cả những cái trên đều không làm Đường Viễn chấn động bằng việc "Ca nhi có thể sinh con".

Có trời mới biết hắn phải khắc chế bao nhiêu mới không đi xem bụng của Tô Nặc!

Đường Viễn trầm mặc ước chừng một khắc, chỉnh lại thật tốt b·iểu t·ình rồi nhìn về phía Tô Nặc. Nghĩ lại lời nói lúc nãy của mình như vậy xác thật sẽ làm người khác hiểu lầm là trêu chọc, mà đây là đường đi lên trấn trên, tới tới lui lui luôn có những loại người này. Tô Nặc không muốn quá thân cận cùng hắn cũng bình thường.

"Cái kia...... Xin lỗi!" Đường Viễn lùi lại phía sau hai bước - "Là ta suy xét không chu toàn, bất quá ta thật sự không có ý tứ khi dễ ngươi."

Tô Nặc lúc này cũng minh bạch sự "vô tri" của người trước mắt này, cũng chỉ lắc lắc đầu: "Ngươi không phải cố ý liền thôi, cũng......đa tạ ý tốt của ngươi."

Đường Viễn nghe vậy trên mặt liền lộ ra ý cười: "Thấy ngươi vài lần cũng chưa kịp hỏi tên ngươi, ta kêu Đường Viễn, ngươi ——"

Nghĩ đến cổ đại đủ loại quản thúc, Đường Viễn vội vàng dừng lại câu hỏi, cẩn thận mở miệng: "Ngươi có thể nói tên cho ta được không, nếu là không được thì thôi vậy."

Tô Nặc nhìn vẻ mặt này của hằn, "Xì" một chút rồi cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy: "Đương nhiên là có thể, ta lại không phải ca nhi con nhà giàu có gì, không nhiều quy củ như vậy."

"Ta kêu Tô Nặc."

Yến Triều cũng đã thoáng hơn, liền là nữ tử hay ca nhi gia đình giàu có đều có thể ra cửa, chỉ là so với người bình thường thì có nhiều quy củ hơn chút. Nếu gia đình giàu có nào đó dựa theo những đạo lý xưa mà khắc nghiệt với nữ tử, ca nhi thì mới khiến cho người khác nhìn vào.