Bếp nhỏ duy nhất đã bị người khác chiếm, phần lớn mọi người đều đem khoai lang đỏ ném vào trong nồi, nồi đựng khoai đến đầy tràn. Đường Viễn cảm thấy nồi kia hẳn có thể đựng thêm khoai lang đỏ của hắn...
Vì thế hắn lắc lư thân mình đẩy đám người ra, ngồi xổm xuống, đem đám khoai đẩy ra một lỗ nhỏ, để hai củ khoai lang đỏ vào rồi lấp đám khoai lại.
Đường nhị gia thấy động tác của hắn, ngượng ngùng mà chà xát hai tay: "Cái kia, xin lỗi Tam nhi, vừa rồi ta đã quên..."
"Không có việc gì" Đường Viễn không để ý, hai người vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ kết bạn đi đường, hiện tại cũng tới nơi rồi, tự nhiên cũng không cần quản nhau nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Đường nhị gia
"Nhị gia, có thể phiền toái ngươi giúp xem một chút được không? Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được được, ngươi yên tâm đi, ta khẳng định canh cho thực tốt!" Đường nhị gia liên tục gật đầu.
Đường Viễn nói cảm tạ liền đi đến bên cạnh chỗ ván nằm, hắn nhắm hai mắt rồi trong lòng tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Không phải hắn không muốn ngủ, mà là do đói bụng đến ngủ không được, hơn nữa mùi trong căn nhà gỗ này quá khó ngửi, hắn thật sự không có cách nào để đi vào giấc ngủ.
Ước chừng qua hai khắc (ba mươi phút), Đường Viễn nghe được âm thanh nói chuyện ầm ĩ, mở mắt ra phát hiện mọi người đều đang lần lượt vớt khoai lang đỏ trong nồi ra. Có lẽ là nghỉ ngơi đủ, nên từ tiếng thì thầm thành tiếng nói chuyện lớn hơn.
Đường Viễn bị ồn ào đến đau đầu, nhìn đến Đường nhị gia còn đang cùng người tranh đoạt. Hắn lập tức đi qua, khéo léo đẩy đám người ra, từ trong nồi vớt ra hai củ khoai lang của mình đem ra, nhìn thêm trong nồi, nhanh tay mà cầm hai cái khoai lang đỏ khác nhét vào trong l*иg ngực của Đường nhị gia.
Đường nhị gia trong lòng vui vẻ, còn chưa nói lời nào, liền thấy Đường Viễn đã ra cửa.
Chóp mũi là hương tươi mát của cỏ cây, thỉnh thoảng còn có hai tiếng chim hót thanh thuý. Đường Viễn ngồi ở dưới tàng cây, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, sau đó không màng khoai lang đỏ nóng bỏng, lột lớp vỏ mỏng khoai lang đỏ liền há mồm to ăn từng miếng khoai một.
Một ngụm cắn đi xuống, Đường Viễn bị nóng đến vặn vẹo cơ mặt một chút, nhưng hắn cũng luyến tiếc nhổ ra, chịu đựng cái nóng rồi nuốt xuống một cách ngon lành.
Khoai lang đỏ thơm ngọt, bên trong có màu vàng một khi cắn vào trong miệng liền tan ra, vị ngọt tinh tế hòa trong khoang miệng, rất tốt để an ủi dạ dày đang bị đói đến cồn cào.
Hai củ khoai lang đỏ, Đường Viễn không đến một khắc liền ăn hết.
Hắn liếʍ môi cảm nhận dư vị còn xót lại, sờ soạng bụng đã đỡ cảm thấy đói hơn, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh mà nhớ tới việc nhìn xem bộ dáng chính mình hiện tại là như thế nào.
Hắn nhìn hoàn cảnh xung quanh, rất ít có người qua lại, thôn nhỏ cách xa nơi đây một khoảng nhất định, hắn biết đây là những người trong thôn nhỏ đang đề phòng bọn họ.
Bất quá đây là việc thường tình, nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, rốt cuộc ai cũng không yên tâm để cho mười mấy người dân chạy nạn vào trong thôn sinh sống.
Hắn đi bộ trong chốc lát, tìm được một dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt, còn có thể nhìn thấy mấy con cá chép đang tung tăng bơi lội.
Đường Viễn trong nháy mắt nghĩ tới mười mấy cách chế biến, nghĩ rằng một lát nữa phải bắt mấy con để nấu thử.
Ánh mắt hắn luyến tiếc nhìn cái đuôi cá dời đi, ngồi xổm xuống dùng tay hứng chút nước uống, nhân tiện dùng sức chà xát mặt chính mình.
Sau đó......xoa tiếp ra một tầng bùn đen.
Đường Viễn khóe miệng hơi nhếch , càng thêm dùng sức mà xoa, ước chừng xoa tầm nửa khắc hắn mới thấy rõ mặt mình.
Ngũ quan đoan chính, mặt mày thư lãng, tuy rằng có chút gầy, nhưng cũng có thể thấy được là cái thanh niên tuấn dật.
Quan trọng nhất chính là, gương mặt này cùng hắn ở thế giới trước có bảy tám phần tương tự!
Đường Viễn không biết có phải hay không trùng hợp, bất quá càng có lợi cho hắn thích ứng với thân phận hiện tại, hắn cảm giác như vậy cũng khá tốt.
Kế tiếp, hắn cẩn thận kiểm tra lại một chút tình trạng thân thể này, cũng không có vết thương lớn gì, chỉ là quá gầy yếu, vai không thể khiêng, tay không thể nâng được vật nặng.
Hắn trong lòng thở dài, trước kia thân thể hắn cố ý tìm huấn luyện viên luyện qua, người thường hắn có thể một cái đánh là hạ gục được. Mà hiện tại thân thể này, chỉ sợ nắm đấm còn chưa vung ra thì đã thở hồng hộc.
Nhìn lại quần áo trên người miễn cưỡng che đậy thân thể, còn tản ra mùi hôi thối. Hắn thở dài thườn thượt, xem ra việc kiếm tiền gấp như lửa sém lông mày a.