Chương 1: Xuyên không thành nạn dân

Đường Viễn cảm thấy toàn thân mình đều đau nhức dữ dội, đầu thì cứ lâng lâng lúc nhẹ lúc nặng. Đã vậy xung quanh còn có một mùi hôi thối cứ liên tục đập thẳng vào lỗ mũi, khiến hắn cảm thấy rất buồn nôn.

"Tam nhi! Tam nhi!, tỉnh lại đi"

Một âm thanh vừa nôn nóng vừa lo lắng vang lên ở bên tai, Đường Viễn cố hết sức để mở mắt ra, sau khi nhìn rõ mọi thứ trước mặt thì liền ngây ngẩn cả người.

Trước mắt hắn là một gương mặt lem luốc, gầy đến trơ xương nên không thể nhìn rõ ngũ quan của người đó, chỉ có thể từ dáng lưng đã bị khòm xuống mà đoán ra người này chắn chắn là không còn trẻ.

Đường nhị gia thấy Đường Viễn đã tỉnh lại, liền vội vàng lấy ống trúc trong l*иg ngực mở ra, nâng hắn dậy, đem ống trúc tiến đến bên miệng hắn, trong giọng nói lộ ra một chút nhẹ nhõm:

"A di đà phật, khẳng định là do mẹ của ngươi phù hộ cho ngươi! Ngươi phải cố gắng kiên trì lên, chúng ta sắp tới nơi rồi. Chờ tới được mảnh đất quan phủ sắp xếp cho chúng ta rồi, mọi người sẽ có nơi để ở lại và có thể bắt đầu cuộc sống mới ngay thôi."

Đường Viễn đầu óc còn choáng váng, cũng không nghe rõ lời Đường nhị gia nói, hắn liếʍ liếʍ môi, chợt nếm thấy một chút vị rỉ sắt, trong cổ họng lúc này đã khát khô, hắn theo bản năng mà uống một ngụm nước to từ ống trúc được Đường nhị gia đưa đến bên miệng.

Dòng nước lạnh lẽo cũng làm đầu óc hắn thanh tỉnh lên nhiều, lúc này hắn mới phát hiện hình như bản thân đang ở một thế giới xa lạ.

Quần áo mà đám người ở đây đang mặc toàn thân đều được chắp vá chằng chịt nhìn không ra được màu sắc vốn có ban đầu, tốp năm tốp ba người dựa vào dưới bóng cây, hốc mắt hãm sâu, ánh mắt tối tăm, tràn ngập không khí bi thương.

Cách đó không xa còn có mấy người cao lớn cường tráng, bên hông vác đao, nhìn giống như là quan sai.

Đường Viễn nghe hiểu được lời Đường nhị gia nói, hắn im lặng không nói chuyện, ánh mắt hướng lên trời nhìn thoáng qua, cách xa xa là phiến mây đen đang được gió thổi tới, chẳng mấy chốc nữa sẽ bay đến trên đầu bọn họ.

Hắn cảm giác có chút không ổn rồi, nếu mưa này chỉ thoáng qua một chút thì cùng lắm là chịu khó trốn dưới tàng cây một lát là được, với thời tiết nóng bức như hiện tại, quần áo ướt không đến nửa canh giờ là có thể khô.

Nhưng nếu mưa này mà rơi liên tiếp mấy canh giờ không tạnh, bọn họ thì lại không có nơi để tránh mưa, nếu cứ tránh dưới tàng cây như thế này, nếu như xui xẻo bị một tia sét đánh xuống, chỉ sợ hắn sẽ lành ít dữ nhiều.Nhưng nếu không tránh dưới tàng cây, một hồi nữa mà mưa to, lấy tình trạng thân thể hắn hiện tại đang sinh bệnh, đoán chừng cách cái chết cũng không còn xa.

Đưa mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ những cây cối cao to cùng lùm cây thấp bé ở ngoài thì không thấy cái gì có thể tránh mưa được, Đường Viễn mím chặt môi có chút lo lắng.

Đường nhị gia thật ra không thấy lo lắng mấy, thấy hắn đanh mặt lại, liền duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tam nhi đừng lo lắng, cây này cao to như vậy, mưa sẽ không rơi xuống trên người chúng ta quá nhiều đâu."

Xác thật cây này vừa cao lại vừa to, thân cây thô hai người mới có thể ôm hết, trên đỉnh cành lá sung xuê, xanh um tươi tốt, nhìn liền có thể che chắn.

Có thể che mưa nhưng cũng không thể chắn được sấm sét, màn lúc này Đường Viễn cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ hy vọng chính mình sẽ không xui xẻo như vậy.

Cũng may Đường Viễn vận khí vẫn còn tốt, trời mưa không đến một khắc liền ngừng.

Buổi tối, Đường Viễn uống non nửa chén cháo nhỏ có lẫn cát, rồi cùng Đường nhị gia dựa vào nhau mà ngủ.

Hắn ngủ thật sự sâu, vẫn là buổi sáng ngày hôm sau Đường nhị gia đem hắn đánh thức mới dậy nổi.

Có lẽ vì được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hôm qua hắn mạnh mẽ ấn xoa những cơ bắp cứng đờ đau nhức, hôm nay thế mà lại cảm thấy thân mình so với hôm qua khỏe hơn một chút, cố gắng một chút, cũng có thể chống đỡ ngồi dậy.

Sau khi đến nơi, mấy quan sai cùng thôn trưởng và lí chính trao đổi hai ba câu rồi vội vàng rời đi.

"Đã gây thêm phiền toái cho ngài rồi." Đường Viễn thực sự là chịu đựng không nổi nữa, sáng sớm hắn không ăn gì, lúc này liền muốn tìm một nơi để nằm xuống rồi ăn một chút.

"Xin hỏi, kế tiếp chúng ta sẽ phải làm gì?"

Hắn nhìn về phía thôn trưởng cùng lí chính, thanh âm tuy rằng suy yếu, nhưng đôi mắt lại sáng ngời có thần.

Thôn trưởng cùng lí chính đánh giá hắn một chút, mở miệng nói: "Phía trước quan phủ đã phái người cùng chúng ta nói qua, sau này các ngươi liền ở chỗ này sinh sống, chẳng qua ruộng đất của các ngươi thì phải do các ngươi tự khai hoang lấy, chúng ta chỉ cung cấp chỗ cho các ngươi đặt chân cùng lương thực trong nửa tháng, còn lại các ngươi chính mình tự mà nghĩ cách."

"Đa tạ."

Đường Viễn vốn đang nhíu chặt lông mày lúc này mới nhẹ nhàng thả ra một chút, hắn vừa rồi đã quan sát qua thôn này, không lớn không nhỏ, cũng không phải là thôn làng giàu có gì, có thể lấy ra mấy thứ này giúp bọn hắn đã thực không tồi: "Xin hỏi hiện tại có thể mang chúng ta qua chỗ đó được không?"

"Được".

Thôn trưởng hướng tới bên cạnh vẫy tay gọi lại hán tử đang cõng trên vai một túi lớn: "Mộc Trụ, ngươi dẫn bọn hắn qua bên đó đi."

"Đi thôi." Mộc Trụ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rồi cõng túi to đi ở phía trước.

Đường Viễn cắn chặt hàm răng, hít sâu một hơi, đi theo phía sau bọn họ.

Tại thời điểm Đường Viễn cảm thấy chính mình đi không nổi nữa thì mới rốt cuộc tới nơi, một gian nhà gỗ cũ nát không lớn, không nhỏ.

Bên trong sân cũng rất đơn giản, chỉ có một bếp nhỏ cùng vài bó củi ở góc sân. Mộc Trụ buông cái túi lớn xuống liền rời đi, chỉ nói cho bọn họ bọn họ đừng có đi vào trong núi chạy lung tung, trong núi có dã thú.

Có người đem túi mở ra nhìn, thấy bên trong toàn là khoai lang đỏ.

Không có ai tranh đoạt cả, chủ yếu là không còn sức lực, vì thế mười mấy người hoà bình phân đống khoai lang đỏ này, sau đó lại chia làm ba nhóm bốn người đi dọn dẹp xung quanh.

Đường Viễn mệt đến nỗi chỉ cần nằm xuống sẽ ngủ không biết trời trăng gì luôn. Nhưng bất đắc dĩ bụng đói vẫn luôn kêu không ngừng, tay chân cũng nhũn ra, nên chỉ có thể nhận mệnh đi lấp đầy bụng trước.