Chương 5

Ỷ Liễu cau mày nhìn Thúy Trúc, “Được rồi, tự ngươi xử lý vết thương trên mặt đi.”

Thúy Trúc từ dưới đất dơ dáy đứng dậy, hai má bị đánh đến đỏ và sưng lên, khóe miệng bên trái thậm chí còn bị rách, lúc này vẫn đang chảy máu.

Nàng không để ý đến vết thương của mình, quỳ xuống trước mặt Ỷ Liễu, cúi đầu lạy mấy cái rồi van nài: “Ỷ Liễu cô nương, tiểu thư nhà ta sao rồi? Quận chúa đã nguôi giận chưa? Có thể để ta chịu phạt thay tiểu thư được không? Tiểu thư thân thể yếu ớt, nếu không nhanh chóng cứu chữa, thật sự có thể không giữ được mạng, cầu xin ngươi, cho ta đi cùng được không?”

Ỷ Liễu nhìn Thúy Trúc đang quỳ dưới đất, dù trong lòng cảm thấy nàng ta trung thành nhưng hiện tại nàng vẫn chưa rõ ràng về thái độ của quận chúa đối với quận chúa phi, không dám tùy tiện ra tay giúp đỡ, kẻo tự chuốc họa vào thân, “Ý của quận chúa không phải là thứ mà ngươi và ta có thể đoán được. Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, chỉ là do ngươi tự nguyện đi theo, không liên quan đến ta.”

“Cảm ơn Ỷ Liễu cô nương, cảm ơn Ỷ Liễu cô nương, ta nhất định sẽ không làm liên lụy đến ngươi, là ta tự nguyện đi theo các người.” Thúy Trúc lại cúi đầu lạy mấy cái, đầu nàng dính đầy tuyết.

Ỷ Liễu không nói thêm gì nữa, dẫn theo vài tỳ nữ trở về gặp Thẩm Tinh Nguyệt để báo cáo.

Thúy Trúc loạng choạng đi theo sau họ, đôi giày bông trên chân nàng đã cũ nát, áo bông trên người cũng giặt đi giặt lại nhiều lần, không thể chống chọi nổi cái lạnh giá.

...

Trong phòng, Thẩm Tinh Nguyệt nâng Tô Mộ Vũ vẫn đang run rẩy dậy, để nàng ấy tựa vào người mình, rồi cẩn thận bón thuốc cho Tô Mộ Vũ uống. Điều bất ngờ là Tô Mộ Vũ chỉ khẽ nhăn mày, rất ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, như thể đã uống thuốc nhiều lần đến mức con người trở nên tê liệt.

Thẩm Tinh Nguyệt, vốn là người hiện đại, ngay cả khi uống viên thuốc cam thảo cũng phải chuẩn bị tâm lý khá lâu, huống chi là loại thuốc Đông y đen ngòm và khó ngửi này. Nàng liền ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh: “Đi chuẩn bị một bát nước mật ong, thuốc này đắng quá.”

Tỳ nữ rõ ràng hơi ngẩn người, nhưng sau đó vội vàng đáp lời.

Khi Thúy Trúc vào phòng, quỳ xuống đất chuẩn bị lên tiếng cầu xin thì thấy quận chúa, người luôn đối xử tệ bạc với tiểu thư nhà mình, lúc này lại đang ôm tiểu thư vào lòng, đút cho nàng ấy uống gì đó, lời cầu xin thay tiểu thư chịu phạt của Thúy Trúc cứ thế mắc kẹt trong cổ họng.

Dù sao thì nhìn tiểu thư nằm trên giường, không giống như đang bị phạt.

Sau khi bón cho Tô Mộ Vũ nửa bát nước mật ong, Thẩm Tinh Nguyệt mới dừng tay, đưa bát cho tỳ nữ bên cạnh, rồi cẩn thận đặt Tô Mộ Vũ nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng ấy. Sau đó, nàng đứng dậy nhìn về phía Chu Diệu, “Thuốc này uống bao lâu một lần? Khoảng bao lâu thì có tác dụng?”

“Mỗi ba canh giờ uống một lần, đến tối chắc chắn sẽ có hiệu quả, cơ thể quận chúa phi yếu ớt, nên ta đã kê đơn thuốc khá nhẹ nhàng.” Chu Diệu giải thích.

“Vậy tốt, sau ba canh giờ các ngươi nhớ chuẩn bị thuốc, vẫn như ta đã nói lúc nãy, thuốc này không được qua tay người khác, chính các ngươi phải mang đến đây.” Thẩm Tinh Nguyệt nói, dù sao trước đây quận chúa không hề đối xử tốt với quận chúa phi, nội viện lại có quá nhiều chuyện phiền phức, thuốc vốn là để cứu người, không thể để trở thành thứ hại người.

“Vâng, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.” Chu Diệu cung kính đáp.

Ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt lướt qua, thấy dưới đất vẫn còn có người đang quỳ, có vẻ là tỳ nữ của Tô Mộ Vũ, liền hỏi: “Không phải ta đã bảo người dẫn ngươi đi nghỉ ngơi rồi sao? Sao lại đến đây? Đứng dậy nói chuyện.”

Thúy Trúc không dám đứng dậy, nhìn tiểu thư nằm trên giường, nàng gần như bật khóc, nếu biết tiểu thư không sao, nàng đã không nên đến đây. Quận chúa lúc này tâm trạng tốt, có lẽ đang muốn y quan chăm sóc tốt cho tiểu thư, nếu như nàng đến đây lại khiến quận chúa không vui, thì tiểu thư lại bị liên lụy, lúc đó dù khóc cũng không giải quyết được gì.

“Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ sẽ đi chịu phạt ngay, chỉ xin quận chúa chăm sóc tốt cho tiểu thư, thân thể tiểu thư thực sự rất yếu, không thể chịu nổi phạt quỳ nữa.” Thúy Trúc vừa nói, vừa nức nở khóc.

Tiểu thư nhà họ xếp thứ ba trong phủ, nhưng là con vợ lẽ, mẫu thân nàng trước đây là nha hoàn trong phủ, vì thế từ nhỏ Tô Mộ Vũ không được yêu thương. Các tỷ muội và người hầu trong phủ không ít lần trêu chọc nàng, Thúy Trúc cứ ngỡ rằng sau khi tiểu thư xuất giá sẽ có người bảo vệ, không ngờ tiểu thư lại bị ép thay thế để gả cho Thẩm Tinh Nguyệt, tình cảnh trong vương phủ còn nguy hiểm hơn, mỗi lần bị phạt quỳ đều gần như mất nửa cái mạng, nhưng Tô Mộ Vũ lại rất cứng đầu, dù bị phạt quỳ cũng không hé nửa lời, cứ im lặng quỳ trong tuyết.

“Ngươi chịu phạt gì? Ta đâu có trách ngươi, đứng dậy nói chuyện.” Thẩm Tinh Nguyệt lại nói thêm một câu.

Ỷ Liễu ra hiệu cho hai tiểu nha hoàn bên cạnh, hai người đó liền đỡ Thúy Trúc đứng lên. Lúc này, Thẩm Tinh Nguyệt mới để ý thấy vết thương trên mặt Thúy Trúc.

“Vết thương trên mặt ngươi là do đâu? Ta nhớ lúc nãy rõ ràng không có mà.” Thẩm Tinh Nguyệt cau mày nhìn kỹ, vết thương này trông giống như bị tát.

Thúy Trúc biết Hà Hương là nha hoàn thân cận của Thẩm Tinh Nguyệt, không dám nói thật, chỉ cúi đầu đáp: “Là do nô tỳ không cẩn thận ngã, không liên quan đến ai khác.”

Trong lòng nàng nghĩ chỉ cần Tô Mộ Vũ không sao, nàng chịu chút uất ức và bị thương cũng không sao cả.

“Ngươi nghĩ ta không nhìn ra sao? Ta bảo Hà Hương đưa ngươi đi sắp xếp chỗ ở, tiện thể thay bộ y phục sạch sẽ, kết quả ngươi không chỉ chưa thay y phục mà trên mặt còn có vết thương, có phải Hà Hương đã ra tay với ngươi không?” Ánh mắt Thẩm Tinh Nguyệt hướng về phía Thúy Trúc.