Merity nghe Cazari nói vậy liền cười vui vẻ đáp.
"Nghe đâu tầm 3 tháng trước, hoàng cung đã mời được một thần y tài giỏi về để chữa bệnh cho hoàng hậu, chuyện này có đúng không?"
Yuria là bệnh nhân của nàng, cô ấy nghe vậy liền lên tiếng.
"Đúng vậy, lúc đó ta bị trúng độc là nhờ nữ thần y đó cứu giúp không thì đã không qua khỏi, nhưng cô ấy thì sao? Có liên can gì tới hoàng phi?"
"Thì đúng là có liên quan, nàng ấy chính là hoàng phi của ta."
Lời nói của Merity nói ra khiến cho tất cả những người ở đây đều kinh ngạc mà há hốc mồm, những người dưới kia bàn tán xôn xao.
"Ta nghe nói hoàng phi của Ai Cập xinh đẹp tuyệt trần, còn nữ thần y kia tuy tài thì có tài nhưng dung mạo thì..."
"Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của người Ai Cập khác chúng ta?"
"Ta đã từng gặp nữ thần y đó rồi, mặt đen như than dù có so với người bản xứ cũng là quá đen quá xấu xí, chân mày chữ bát to tướng làm sao có thể đẹp được kia chứ."
"Ừ người bản xứ ta tuy đen nhưng dung mạo hoàn mỹ thì cũng rất đẹp, nhưng nữ nhân kia thì..."
"..."
Đám đại thần bàn tán xôn xao, Hoàng hậu của Assyria là người ngạc nhiên nhất, cô hỏi lại Merity
"Thư Anh thực sự là hoàng phi của Ai Cập sao? Ngài chắc chắn không lầm chứ?"
Merity lắc đầu, anh một lần nữa khẳng định lại từng câu từng chữ của mình.
"Tất nhiên là ta không thể lầm được, nếu không tin người có thể gọi nàng ấy ra đối chứng."
Cazari nhìn Yuria, cô liền đồng ý cho người đi gọi Thư Anh (tức Tịch Dao) lên đại sảnh để hỏi chuyện.
Bên trong phòng của mình Tịch Dao đã tắm rửa xong, xóa đi hết phần hóa trang đen như con gái của Bao Chửng xuống, mặc lên người bộ y phục màu bạch kim theo kiểu cách triều phục Ai Cập, bộ váy được khoét cổ khá sâu quyến rũ, tay phải nàng đeo thêm một chiếc vòng bằng vàng hình tượng một con rắn nhỏ được khắc chế vô cùng tinh sảo, tay trái đeo thêm 3 chiếc vòng tay thạch lam đơn giản mà quý phái, tóc nàng xõa ngang vai, thời gian này nàng chưa từng cắt tóc, vì thế tóc nàng đã dài thêm 5-6cm, mái tóc đen dài được xõa xuống vai, phần mái trái được thắt lại rồi dùng kẹp giữ lại giữa đỉnh đầu để có chỗ giữ vương miện nhỏ bằng vàng của nàng.
Tịch Dao nghe tỳ nữ nhắn lại là hoàng hậu gọi nàng lên đại sảnh để pharaoh Ai Cập hỏi chuyện, nàng liền cười một cái, nụ cười tự đắc chăng...ai mà biết được. Rồi nàng theo đó cũng rời khỏi phòng, đi tới đại sảnh để tiết lộ thân phận thật sự của mình, thấy Tịch Dao đi tới một binh sĩ ngăn cản.
"Xin dừng bước, đức vua đã có lệnh bất kỳ cung tần nào cũng không được phép ra đây, xin người hãy về đi."
Tịch Dao nàng lúc này dỡ khóc dỡ cười, nàng lại bị cho là cung tần nào đó của Cazari ư? Tịch Dao cau mày lên tiếng.
"Ta tới đây theo lệnh của đức vua và pharaoh, không tin ngươi có thể bẩm với pharaoh rằng "Thần y tới rồi" ngài ấy tự sẽ cho ta vào."
Tên lính kia không dám trái lệnh nàng vì sợ nàng là cung phi nào đó liền đi tới thông báo với Merity, Merity cười lớn nói to.
"Cho nàng ấy vào đi, ta và mọi người ở đây chính là đang đợi nàng ấy đấy."
Nghe Merity nói vậy, mọi người liền nhìn theo bóng dáng của tên binh sĩ, tầm 30 giây sau từ trong đám binh sĩ tỳ nữ bước ra một công nương xinh đẹp như nữ thần, làn da trắng sáng như ngọc trai, ánh mắt lấp lánh như sao đêm, nụ cười dịu dàng lại đoan trang, đồng tử màu xám lạnh lẽo, bờ môi anh đào hồng thấm, thân thể chuẩn từng đường cong lại có thêm chiều cao vừa tầm tất cả những thứ ở trên cộng lại vừa đúng để tạo ra một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành a, họ còn không biết đây là vị phi tử nào của Cazari đây mà sao lại đẹp như thế.
Đám binh sĩ nhất là những nam nhân chưa có vợ thấy nàng mà thèm nhỏ dãi, họ không dám ước ao gì lắm chỉ mong nàng có thể quay mặt lại nhìn họ dù chỉ một lần thôi cũng đủ mãn nguyện rồi, đám quan viên cũng chẳng khác gì, họ thay phiên nhau chen vị trí để được ngắm nhìn nàng rõ nhất, có nàng ở đây thì Yuria cũng phải thua xa vài phần a, Cazari và đám nam nhân ở đây đều nhìn nàng không chớp mắt, mãi tới lúc nàng bước tới giữa sảnh giọng nàng vang lên thì đám nam nhân kia mới chịu bừng tỉnh.
"Đức vua và hoàng hậu an, ta chính là hoàng phi của Ai Cập và cũng chính là nữ lang y Thư Anh đây."
Đám người nghe nàng nói thế mà hết lòng kinh ngạc, không dám tin vào mắt của mình, Merity đứng dậy bước ra khỏi bàn tiệc nắm lấy tay nàng, anh lại một lần nữa lên tiếng khẳng định.
"Không sai, đây đích thực là hoàng phi của ta, Dạ Tịch Dao là tên thật của nàng ấy."
Một lũ nam nhân đứng hình suốt 3 phút mới hoàn tỉnh, nàng là hoàng phi của Ai Cập ư? Thảo nào... thảo nào lại xinh đẹp hơn người như thế, tài giỏi như thế, cái gì cũng hơn người bình thường hết cả. Yuria lên tiếng hỏi nàng trong vô vàn thắt mắc.
"Cô là Thư Anh của ta?"
Tịch Dao nhìn cô ấy, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp.
"Đúng vậy, xin lỗi mọi người vì thời gian qua ta đã không nói cho mọi người biết, Thư Anh chỉ là tên giả mà ta dùng để không bị lộ thân phận mà thôi, ở nơi đất khách quê người ta buộc lòng phải giả danh và cải trang làm thế để đảm bảo an toàn, dung mạo lúc trước chỉ là giả mạo, bởi vì đẹp không hẳn là tốt. Nhất là đối với cái nơi hậu cung hỗn loạn và đức vua của chúng ta là phong lưu và nhiều vợ như thế này."
Cazari lúc này cũng thấy hơi chột dạ, quả thật nếu nàng dùng dung mạo tựa như nữ thần này mà vào cung thì thế nào hắn cũng sẽ tìm mọi cách để có được nàng, Tịch Dao cười nhẹ lên tiếng.
"Nhưng ta thật sự coi trọng tình bạn suốt gần 5 tháng qua của chúng ta và ta dám bảo đảm nó không phải làm giả dối, ta chắc chắn về điều đó."
Hoàng hậu Yuria nghe thế cũng hiểu được tất cả, nhưng cô cũng như nàng vậy, dẫu cho nàng là Thư Anh cũng được Tịch Dao cũng xong, cô và nàng chính là bạn thân điều này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Hoàng hậu gật đầu rời khỏi ngai vàng của mình bước tới chỗ nàng ôm chặt lấy nàng.
"Ta biết cô là do thân bất do kỷ, cô mãi mãi là bạn của ta, điều này tuyệt đối sẽ không thay đổi kể cả cô là ai đi chăng nữa."
Nàng cười hạnh phúc ôm chặt Yuria, lúc này Cazari mới dám mở lời.
"À ta không thể ngờ thần y chính là hoàng phi của Ai Cập đấy, như vậy thì... vụ cá cược đó là..."
Tịch Dao buông Yuria ra, nàng lên tiếng lời nói chắc như đinh đóng cột.
"Ta lấy tư cách là hoàng phi Ai Cập tuyên bố muốn liên minh và hợp tác giao thương với Assyria trong thời gian lâu dài, ngài không được nuốt lời đâu đó."
Merity nhìn Cazari gật đầu ý tỏ ra anh cũng đồng ý với ý kiến này của Tịch Dao, Cazari liền tỏ ra rất vừa lòng, anh đưa tay muốn bắt tay hữu nghị với...à Merity. Merity vui vẻ mà bắt tay lại với anh ta, Cazari lên tiếng, giọng nói anh to và rất rõ như muốn nhấn mạnh điều mình sắp muốn nói.
"Từ nay về sau Assyria chúng ta xin được kết liên minh với Ai Cập, bất luận có khó khăn gì ta cũng nhất định cũng sẽ giúp đỡ hết lòng."
Cả hoàng cung nghe xong lời tuyên bố này của Cazari cũng là cực kỳ vui mừng, các quan viên đại thần hết sức lấy lòng ủng hộ, nàng cũng rất vui vì Ai Cập đã có thêm một đồng minh, hơn nữa lại là một đồng minh láng giềng nên càng kiến điều đó quan trọng hơn. Rồi sau đó ai về chỗ người nấy, Cazari hô to.
"Nào, khai tiệc mau đem thức ăn, đồ uống ngon nhất, tốt nhất lên chiêu đãi khách quý của chúng ta nào."
Từ dưới trù phòng hoàng cung, sơn hào hải vị, đồ ăn thức uống, rượu thịt được dâng lên đều đều, ai ai cũng vui vẻ mà ăn uống hát ca, đoàn ca múa được gọi lên từng đoàn này tới đoàn khác, có lẽ sẽ là họ muốn ăn chơi hết đêm nay, lúc này ở ngoài cửa thành một lá thư đã được cấp tốc gửi đi.
- -----Hai Canh Giờ Trôi Qua-------
"Ta tới giờ vẫn còn không hiểu vì sao hoàng phi là có thể có được y thuật cao minh tới như vậy?"
Cazari ngà ngà say hỏi nàng. Merity tay cầm ly rượu cũng hỏi câu y chang.
"Đúng vậy, từ trước tới giờ ta không hỏi nàng nhưng mà lòng ta vẫn muốn hỏi, làm sao nàng có thể tài giỏi y thuật như vậy?"
Nàng nhìn hai thân ảnh say tới sắp gục tới nơi mà vẫn hỏi nàng kia, lắc đầu thở dài.
" Ta là thiên tài y học, lúc trước chàng không nghe quan tư tế nói ta chính là con gái của nữ thần chiến tranh Sekhmet sao, ta chính là con gái của ngài ấy đó."
Lời của nàng nói ra khiến cho tất cả điều kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ nàng lại là con gái của nữ thần, lại không biết rằng đó chỉ là một lời nói khi cao hứng của nàng để khiến cho hai vị vua đang uống rượu kia nghe lời mình mà thôi.
- --------
Đêm tàn trời đã về khuya, Yuria vì sức khỏe nên không uống rượu nhiều, thấy Cazari say khướt cô liền gọi tỳ nữ đem hắn về cung điện, các đại thần ai còn đi nổi thì tự đi về, ai không thể đi nổi nữa thì binh sĩ cho lên kiệu rồi đem về nhà.
Tịch Dao thấy Merity đã ngà ngà say liền cho người giúp nàng đưa hắn về phòng riêng của nàng, cho hắn lên giường, nàng cảm ơn cung nữ kia rồi đóng cửa lại, nàng quay lại giường thì bị Merity đẩy nhẹ mình vào vách tường, hắn hành động như thế làm nàng giật cả mình, nàng ngước mắt lên nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau không hề chớp mắt, lúc này bỗng Merity lên tiếng.
"Tất cả đều là lỗi của ta, là ta đã không thể bảo vệ được cho nàng, ngay cả nàng còn sống hay đã chết ta cũng không biết, ta thật là vô dụng."
Lời nói của hắn kéo theo những giọt nước mắt trên mi chảy xuống, giọng hắn khàn khàn lại nói.
"Ngày nàng mất tích, ta đã cố gắng làm hết những gì có thể nhưng ta không thể tìm thế nàng, ngày đó hôn lễ ta đã hứa sẽ bảo vệ cho nàng cả đời, nhưng...nhưng chỉ sau đó vài giờ ta đã để lạc mất nàng, đó là lần đầu tiên trong 15 năm qua ta cảm thấy bản thân mình vô dụng đến thế, ta..."
Lời nói của hắn khiến cho trái tim nàng nhói đau, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn thật sự rơi lệ, lúc trước nàng từng đọc trong sách, người ta nói hắn là kẻ độc ác nhất, tàn nhẫn nhất, hoàn toàn không như bây giờ... có lẽ tình yêu đã khiến cho con người ta trở nên yếu đuối hơn, nàng ôm chầm lấy hắn, nước mắt của nàng cũng tuôn rơi.
"Không... không phải là lỗi của chàng, là do một sức mạnh kỳ bí đã đưa ta đi đến một nơi mà chàng không thể nào tìm được, ta không trách chàng càng không hề giận chàng, chàng đừng buồn nữa cũng đừng tự trách bản thân mình nữa. Ta hứa từ nay về sau sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng, sẽ không để chàng phải cô đơn một mình nữa."
Merity nhìn nàng ánh mắt chứa đầy nỗi nhớ nhung và tình yêu, hắn hôn lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt của nàng khẽ thì thầm.
"Ta yêu nàng, Tịch Dao."
"Vâng, em cũng yêu chàng."
Hắn ôm nhẹ vòng eo của nàng, nụ hôn kia bắt đầu duy chuyển xuống môi nàng, nụ hôn nóng bỏng không thể dừng lại, tay trái hắn kéo nhẹ dây thắt lưng của nàng ra, bàn tay phải dần dần duy chuyển xuống hông nàng, hắn nâng chân nàng lên sờ soạn, nụ hôn mãnh liệt kia vẫn tiếp tục, hắn ôm lấy vòng eo con kiến của nàng đưa nàng duy chuyển tới gần chiếc giường, cả hai nằm lên giường hắn rời khỏi môi nàng, Merity vừa thở dốc vừa nhìn nàng giọng anh trầm ấm dịu dàng nhưng lại mang theo vị ý khẳng định chắc chắn.
"Đừng nói nàng không muốn rời xa ta... cho dù nàng có muốn đi nữa, ta một bước cũng là không cho nàng đi nữa đâu...tuyệt đối không."
Giọng nói kia vừa dứt, Merity liền cởϊ áσ choàng và vương miệng của mình ra quăng thẳng xuống đất, hắn cúi xuống cởi luôn bộ váy của nàng ra... cả hai cùng truyền miên.
- -----Lời Tác Giả------
Thương lắm và yêu lắm mới cho chương mới nữa nè. Thịt ư? Miêu thích ăn cá hơn ^-^ hihi.
●●●●●Hết Chương 60●●●●●