Tịch Dao vốn định sẽ vào trong hoàng cung luôn, nhưng nghĩ tới đám thương nhân kia, tuy bọn họ rất hám tiền hơi ngốc nhưng lại đối xử rất tốt với nàng, trong chuyến hành trình gần 1 tháng này của mình, nàng và bọn họ chưa bao giờ xảy ra bất đồng quan điểm thậm chí họ còn coi nàng giống đứa em trong đoàn để bảo vệ, chăm sóc, có lẽ họ chỉ vì tiền của nàng nhưng nàng cũng rất muốn cảm ơn họ cho tất cả vì thế nàng liền quay về nhà trọ nơi cả đám quyết định tập hợp sau khi xong việc, trở về nhà trọ nàng liền lên phòng của họ, lấy từ trong không gian ra 100 lượng vàng, rồi viết một số chữ Trung cổ đại, bọn họ là thương buôn tất nhiên sẽ hiểu được, trong lá thư viết.
"Ta cảm ơn thời gian qua mọi người đã giúp đỡ ta cũng như cho ta đi cùng với mọi người, khi tới nơi đây ta bỗng cảm thấy rất nhớ nhà nên đã muốn cùng một đoàn thương nhân khác rời khỏi nơi đây và về nhà.
Tuy biết có thể rất đột ngột thậm chí còn không thể gặp mặt để nói lời từ biệt, ta thật sự rất cảm ơn mọi người về tất cả, thật sự cảm ơn rất nhiều, trên đây là 100 lượng vàng coi như đây là quà mà ta tặng cho mọi người, chúc mọi người lên đường bình an, thượng lộ may mắn, Dạ Minh Ảnh."
Viết xong lá thư nàng xếp nó lại rồi đem nó cùng số vàng để trong một chiếc rương đựng y phục của họ, sau đó nàng quay về phòng mình tắm rửa thay y phục, không còn là những bộ y phục nam trang nữa mà là một bộ y phục dành cho nữ hầu của cung điện, tuy không sang trọng lấp lánh như các bộ đồ của nàng ở hoàng cung Ai Cập nhưng cũng đủ làm nàng trở nên xinh đẹp một cách bình dị, nàng vẫn lấy phấn tô đen phần mặt của mình, lấy bút vẽ cho chân mày to ra, cố làm vơi đi nét đẹp của bản thân.
Tắm rửa đã xong, cũng đã thay y phục cũng đã xong nàng lấy chiếc tay nải của mình rồi xuống lầu, tính tiền phòng trọ rồi nhanh chân đi đến trước cung điện và chờ đợi, trong lúc chờ đợi nàng đã nhìn thấy bao nhiêu người khác vào trong cung điện rồi lại bị cảnh vệ đuổi ra, có lẽ chắc lại là thần y dỏm và lang băm như vị đại ca kia đã nói.
Sau đoàn người xếp hàng dài dằng dẵng thì cuối cùng đã tới lượt nàng, nàng được 1 binh sĩ dẫn vào bên trong, bước qua khỏi tường thành cao và rộng nàng tới được một khu cung điện nguy nga lộng lẫy cực kỳ riêng biệt, lối kiến trúc không giống bất kỳ một quốc gia nào cả, quả là một kỳ quan của thế giới.
Thấy nàng lề mề tên binh sĩ kia bực mình mà lên tiếng.
"Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không nhanh lên."
Tịch Dao hoàn hồn vội đi nhanh theo bước chân của tên binh sĩ, đi thêm tầm 100 bước nữa thì nàng đã tới khu hậu cung lúc này nàng được giao lại cho một cung nữ dẫn đường, khu hậu cung này giống một khu ký túc xá hơn, hai bên trái phải đều có ba tầng lầu, mỗi tầng lầu có vài ba căn phòng lớn nhỏ, mỗi căn phòng là nơi ở của một cung phi.
Đi trong khu hậu cung này nàng thấy có rất nhiều nữ nhân mặc y phục sang trọng, quý phái, ai ai cũng có nét đẹp riêng của mình, họ cũng giống các cung tần của hoàng đế Trung Hoa mà nàng xem trên phim và sử sách, tuy đẹp nhưng lại u uất trong lòng, mà không giải được u uất ấy thì đi chém gϊếŧ lẫn nhau, đánh đập la mắng tỳ nữ của mình để hả giận trong lòng, Tịch Dao cùng tỳ nữ kia đi qua một cái hồ rộng lớn to bằng một cái bể bơi, cái hồ này nàng nghĩ có lẽ là hồ nhân tạo bởi nó được trang trí khá đẹp mắt và còn có vài người nữ nhân tới đây chải đầu qua mặt nước nữa.
Đi một hồi cuối cùng cũng đã tới cung điện lớn nhất hậu cung, nhìn đám cung nữ đang bận rộn và ngự y khắp nơi nàng cũng có thể đón được ngay đây chính là cung điện của hoàng hậu Assyria, Tịch Dao nàng còn phải chờ một hồi để tỳ nữ dẫn đường kia vào thông báo, khoảng 15 phút sau nàng được gọi vào, bên trong cung điện này có một vườn hoa nhỏ nhìn thẳng từ ngoài cửa vào là tẩm cung của hoàng hậu, lại một đám ngự y bị đuổi đi, nàng được cho vào bên trong tẩm điện, phòng này khá rộng lớn có cả phòng khách nhỏ, phòng thay đồ, trang điểm và cuối cùng là giường ngủ của hoàng hậu, kiến trúc bên trong này khá giống Ba Tư.
Nàng bước tới giường bệnh, nhìn sắc mặt của hoàng hậu, cơ thể thở gấp, hơi thở lại ngắn và yếu, hoàng hậu đã hôn mê, khuôn mặt xanh xao nhưng dung mạo thì vẫn rất quyến rũ và ngất ngây lòng người, nhìn qua dung mạo và quai hàm của hoàng hậu nàng có thể đoán được hoàng hậu là người không trên 30 tuổi, Tịch Dao nhìn bộ dạng này của hoàng hậu có phần hơi giống lần Merity bị trúng độc nhưng nếu là trúng độc thì làm sao các ngón tay lại không tím đi hoặc ít nhất là chuyển màu chứ?
Nàng ngồi xuống giường bệnh, lấy tay tính mở mắt của hoàng hậu ra để kiểm tra, bỗng một tỳ nữ lên tiếng.
"Thứ dân đen nhà ngươi đang làm gì vậy hả? Sao ngươi dám tự tiện đυ.ng chạm vào hoàng hậu, ngay cả dù ngươi là nữ nhân cũng không thể."
Nàng quay mặt, nhìn tỳ nữ kia, đám nữ nhân còn lại ở đó cũng nhìn nàng chầm chầm, nàng khó hiểu hỏi lại.
"Không kiểm tra thân thể thì làm sao mà chuẩn đoán bệnh, những ngự y phải khám sao mới hợp tình hợp lý?"
Nữ tỳ kia chảnh giọng đáp.
"Ngươi không biết ư? Thường thì các ngự y dù nam hay nữ cũng chỉ được bắt mạch cho hoàng hậu qua một chiếc khăn tay mà thôi."
Tịch Dao nghe nàng ta nói vậy mà dở khóc dở cười, mạch của hoàng hậu đã yếu rồi mà còn dùng cách như thế, có là Hoa Đà tái thế cũng không thể nào chữa trị được chứ đừng nói là nàng, Tịch Dao thở dài ngồi dậy cao giọng nói lớn.
"Muốn ta chữa bệnh cho hoàng hậu cũng được, nhưng ta không thể chịu nổi cái luật xem bệnh này của các ngươi, hãy gọi đức vua tới đây ngay, ta có việc cần thưa gấp với ngài ấy!"
Đám nữ nhân kia nhìn nhau, bọn họ dường như không thèm để tâm đến những gì mà nàng đã và đang nói, bỗng một tiếng nói trầm thấp vang lên.
"Ngươi có gì muốn nói với ta?"
- -------Lời tác giả----------
Nếu được chấm điểm cho truyện, các bạn sẽ chấm bao nhiêu điểm, Miêu tự chấm là 5/10.