Buổi tối, sau khi Thư Nhiên nằm xuống, càng nghĩ càng không đúng, mình kể chuyện ngày xưa của mình hư cấu như vậy, sao thằng nhóc thúi này lại chấp nhận nhanh vậy chứ?
Hơn nữa cũng không hỏi anh chi tiết kiếp trước, hình như không phù hợp với lẽ thường lắm nhỉ?
"Tiểu Thận?"Thư Nhiên luôn có một loại cảm giác bị lừa gạt, anh cau mày bất an quay đầu lại.
"Hả?" Ánh mắt thiếu niên sáng lấp lánh nhìn anh giống như một chú cún nhỏ.
Từ sau khi nói ra, tên này như là mở ra cánh cửa nào đó, vừa cọ cọ vừa ôm anh, còn muốn hôn! Chỉ là bị Thư Nhiên lấy lý do chưa giải trừ quan hệ, nhẫn tâm từ chối.
Thư Nhiên nghiêm túc mím chặt khóe miệng: "Em không hề tò mò về kiếp trước của em sao? Sao em không hỏi chi tiết? ”
Trong ánh mắt thiếu niên hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng che dấu rất tốt, thông minh như cậu, đã cảm giác được sự nghi ngờ của Thư Nhiên, nhưng mà cũng chẳng bối rối, ngược lại nở nụ cười: "Anh nói xem, vì sao em lại không tò mò? ”
Thư Nhiên muốn nói, anh hỏi em mà…
Eo chợt bị siết chặt, thiếu niên phạm quy cọ cọ sau tai anh, thấp giọng tố cáo: "Ở trong lòng anh, hai bọn em đều là một người, nhưng bây giờ em là em, khác nhau hoàn toàn, chỗ duy nhất bọn em giống nhau chính là thích anh, cho nên... Anh nói tại sao em phải nghe chi tiết tình yêu của anh? ”
Lần này đến lượt Thư Nhiên kinh ngạc, bởi vì đoạn này anh nghe hiểu, Tiểu Từ Thận đây là, ghen với " chính mình", anh dở khóc dở cười.
Có lẽ do bản thân luôn nhớ Từ Thận, cho nên không công bằng với Tiểu Từ Thận của hiện tại, nhưng Thư Nhiên cũng hết cách, mình bây giờ yêu ai yêu cả đường đi, mới có thể cho phép Tiểu Từ Thận gần mình.
"Được rồi, em ghen rồi." Thư Nhiên cười nói.
"Ừm." Thiếu niên ngạo kiều thừa nhận.
Im lặng một lúc, Thư Nhiên nhàn rỗi hỏi thăm: "Khi nào thì..."
Tụi nhỏ bây giờ rất thông minh, nghe một hiểu mười, cho dù Thư Nhiên mới nói một nửa, thiếu niên ôm chặt anh cũng rất rõ ràng anh muốn hỏi cái gì.
"Lúc có ý thức tìиɧ ɖu͙©." Tiểu Từ Thận nói.
"..." Khuôn mặt Thư Nhiên nóng bỏng, hơn nữa còn muốn mắng chửi tục tĩu.
Nhớ đến cuộc gọi video ngày hôm nay... Anh chật vật chen vào một câu: "Xem ra em rất hay tự sướиɠ anh."
"Vâng, " Thiếu niên vừa nói vừa nở nụ cười, "Thường xuyên."
Một hành động, một ánh mắt, hoặc chỉ là đứng bất động, cậu đều có thể suy nghĩ lung tung, ở trong lòng tự sướиɠ nửa ngày.
"Ví dụ như..."
"Ví dụ như?" Thư Nhiên sinh ra một chút tò mò.
Thấy anh muốn nghe, thiếu niên cầm cổ tay anh, tự bóc trần: "Anh ở ngoài phòng thi chờ em đi ra, lần đầu tiên nhìn thấy anh cả người em đều ngứa ngáy. ”
Thành thật mà nói.
Thư Nhiên bối rối không chịu nổi, không bao giờ nói chuyện với đối phương nữa.
"Còn có..."
"Đừng nói nữa!" Thư Nhiên bịt tai lại: "Ngủ đi. ”
"Được rồi." Tiểu Từ Thận ngậm miệng lại.
Đêm nay cậu quá phấn khích, không ngủ được.
Ngày hôm sau Thư Nhiên tỉnh lại, phát hiện Tiểu Từ Thận nhìn mình, chỉ cho rằng đối phương dậy sớm.
"Đứng lên đi, em hẹn luật sư." Thiếu niên ban ngày, dường như đã trở lại trạng thái thư thái thường ngày.
"Ừ..." Thư Nhiên mơ hồ cảm thấy thật ra thằng nhóc này rất gấp, chỉ là thích giả vờ mà thôi.
Giả vờ… anh nhớ lại quá khứ Từ Thận từng nói với anh: Tình yêu của anh dành cho em nhiều hơn em thấy, sẽ không bao giờ giả vờ."
Kế tiếp, chính là từng bước từng bước xử lý thủ tục, Thư Nhiên để cho Tiểu Từ Thận thận tự tách ra riêng đồng thời, cho đối phương rất nhiều tài sản, bản thân chỉ để lại một chút: "Dù sao cũng là em, tuổi em còn nhỏ hơn anh."
Luật sư hợp tác nhiều năm, lúc ấy vụиɠ ŧяộʍ nhìn phản ứng của Tiểu Từ Thận, phát hiện người thừa kế này cũng không lộ ra biểu tình vui vẻ cỡ nào, ngược lại trừng mắt nhìn người nhà của cậu ta một cái."
"Đừng nói những lời như vậy, anh sẽ sống lâu trăm tuổi." Tiểu Từ Thận nói, mà mình chỉ cần sống đến tám mươi tuổi là tốt rồi.
Thư Nhiên cũng không tranh giành với cậu, dù sao sự thật bày ra ở chỗ này. Chờ làm xong hết thủ tục, thời gian đã trôi qua mấy ngày, thành tích của Tiểu Từ Thận có kết quả, không chút ngạc nhiên, là một thành tích có thể vui vẻ kéo xe thể thao về.
Bản thân Tiểu Từ Thận phản ứng cũng bình thường, Thư Nhiên lại mừng cho cậu: "Thật tốt quá, em muốn chọn trường nào?"
"Giống như anh, còn cần chọn sao?" Thiếu niên không chút do dự nói.
“Em không thể có chút mưu cầu của riêng mình sao?” Thư Nhiên luôn cảm thấy như vậy không ổn, nghiêm túc nói: “Tiểu Thận, đừng vì anh mà đưa ra quyết định.”
Thiếu niên nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn anh: "Em không vì anh mà quyết định thì còn có thể bởi vì ai mà quyết định? ”
"..." Thư Nhiên không nói nên lời.
"Phần thưởng có thể đổi lại không?" Biểu cảm của thiếu niên thành khẩn thương lượng với Thư Nhiên: "Em nói được làm được, nhưng em không cần xe, em muốn hôn anh. ”
Hiện tại, cậu và người đàn ông sạch sẽ thanh tuấn trước mắt này, đã không còn quan hệ pháp lý, là hai người tự do, theo lý thuyết thì làm gì cũng được, nhưng mấy ngày nay vẫn tuân thủ lễ tiết, không khác trước kia là mấy.
Thư Nhiên nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đang muốn nói mình còn chưa quen, đợi thêm một thời gian nữa, thiếu niên đã lấn đến bên người, đôi môi hình dáng đẹp dừng ở trước mặt anh, ý tứ lại là chờ anh đi hôn!
Cũng đúng, Tiểu Từ Thận còn là một thằng nhóc non nớt ngây ngô, hẳn là rất dễ đối phó.
Thư Nhiên liền tiến lại gần hôn đối phương một cái.
Dù là như thế, thiếu niên trông vẫn rất vui, hài lòng liếʍ liếʍ môi mình: "Lần sau, em muốn hôn anh lâu một chút. ”
Cậu không phải không hiểu, chỉ là không muốn miễn cưỡng Thư Nhiên.
Thư Nhiên che mặt già của mình, cực kỳ xấu hổ…
Được rồi, lần sau anh sẽ không chỉ có lệ. như thế nữa.
Thiếu niên đơn giản liền buông tha cho người đàn ông chỉ có lệ của mình, cũng không phải tất cả đều rộng lượng, cậu còn có rất nhiều "bài tập" chưa làm xong, hiện tại không phải là lúc hành động thiếu suy nghĩ.
"Em đang xem cái gì vậy?"
Năm nay nghỉ hè, Tiểu Từ Thận không lôi kéo Thư Nhiên ra ngoài chạy loạn, mà lựa chọn ở nhà, hai người chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Thư Nhiên nghe được một ít giọng nói khả nghi, vì thế ánh mắt rời khỏi màn hình của mình, nhìn lướt qua bên cạnh, chỉ thấy thiếu niên ở phòng bên cạnh anh xem một đoạn video giảng dạy nào đó…
Không phải video x, mà là một bộ phim khoa học và giáo dục.
Thằng nhóc thúi còn nhìn vô cùng nghiêm túc chuyên chú, anh gọi mới hoàn hồn, hỏi: "Có chuyện gì vậy? ”
"Em xem cái này làm gì?" Thư Nhiên có hơi lúng túng.
"Em không biết, nên học." Đối phương thành thật trả lời.
"Cái này cũng phải học sao?" Thư Nhiên không suy nghĩ kỹ liền nói một câu: "Mấy chục năm trước không có loại video này, chúng ta làm một lần sẽ biết. ”
Hơn nữa Từ Thận còn đặc biệt cẩn thận dịu dàng, trong điều kiện này cũng không làm cho anh chịu khổ, Thư Nhiên ngẫm lại liền cảm thấy xúc động.
"Vậy sao, vậy lợi hại quá." Tiểu Từ thận nhìn Thư Nhiên, không hề cười.
Bình thường cho dù cậu không cố ý cười, ánh mắt cũng rất bình thản, nhưng giờ khắc này, Thư Nhiên không hiểu sao cảm thấy cổ lạnh, giống như mình lại nói sai…
"Cái đó, em tiếp tục xem đi, coi như anh chưa nói gì." Thư Nhiên âm thầm quyết định, sau này nói chuyện phải qua đầu óc, thằng nhóc này ghen tuông quá.
Tiểu Từ Thận quay xuống tiếp tục xem, bỏ qua chuyện vừa mới vạch trần này, bình an vô sự.
Chờ buổi tối vào trong chăn, Thư Nhiên cảm giác eo mình bị hung hăng bóp chặt, thằng nhóc sói nhỏ ra tay không nặng nhẹ kia, không còn là thằng nhóc ngây ngô ban ngày chạm vào môi là thỏa mãn nữa, mà là kẻ cướp bóc xé mặt nạ thành thật, hôn ùn ùn đánh về phía Thư Nhiên, ấn Thư Nhiên đến không phát ra chút âm thanh nào.
Tiếp xúc nhiệt tình đã lâu không gặp như vậy, trong nháy mắt làm cho đầu óc Thư Nhiên nổ tung, giống như có một đóa pháo hoa thật lớn bắn ra trong đầu, cả người chỉ còn lại cảm giác mãnh liệt, không hề lo lắng có hay không… anh cũng hung hăng ôm chặt thân thể ngây ngô của thiếu niên, tích cực đáp lại.
Vì thế thiếu niên có kinh nghiệm thực tế bằng không phát hiện, cảm xúc mãnh liệt đến từ Thư Nhiên, cũng không ít hơn tình cảm mình đè nén mấy năm, về sau ngược lại là cậu bị kinh nghiệm phong phú lão luyện của Thư Nhiên hôn đến thất điên bát đảo, không thể hoàn hồn.
Nghĩ đến đối phương kiếp trước đã luyện tập với mình mấy chục năm, mới có kỹ xảo thuần thục hôm nay, Tiểu Từ Thận ghen tị không thôi, sau đó giống như tranh đấu hôn Thư Nhiên, cướp đoạt oxy của đối phương…
Loại thân mật này đối với Tiểu Từ Thận mà nói, vừa vui vẻ, vừa có chút chua xót.
Sau khi hôn xong, hai người ánh mắt đỏ ngầu nhìn đối phương, một người có hơi tức giận, một người là bị hôn đến có chút chịu không nổi.
Thư Nhiên cảm thấy đôi môi mình tê liệt, lúng ta lúng túng nói: "Em muốn cái mạng già của anh đấy à?"
Tiểu Từ Thận vốn rất tức giận, nghe vậy trong nháy mắt liền phá công: "Đừng nói chữ cũ, anh không già. " Cậu ôm lấy Thư Nhiên, hôn lên làn da khóe mắt vẫn căng mịn như cũ của đối phương.
Cho dù có một ngày, Thư Nhiên không còn trẻ nữa, cậu vẫn sẽ ôm Thư Nhiên như cục cưng vậy.
"Ừ..." Thư Nhiên cười cười.
Vào một đêm như thế này, anh cho rằng thiếu niên ở độ tuổi xúc động như vậy, hẳn là sẽ muốn làm chút gì đó, nhưng mà... Đối phương chỉ ôm anh bất động.
Có cần ngây thơ như vậy không?
Hay vẫn chưa học được?
Nhưng Thư Nhiên không dám hỏi, anh sợ hãi lại chọc trúng điểm nổ của Tiểu Từ Thận.
Không biết ôm bao lâu, Tiểu Từ Thận rốt cục động đậy, bàn tay thăm dò duỗi ra, cảm nhận được cậu đi tới, Thư Nhiên giật mình, sau đó lại thả lỏng, nằm trong lòng đối phương mặc kệ, nói trắng ra chính là ngầm đồng ý.
Thiếu niên nín thở, không thể tin được, người mình thích, thật sự nằm trong lòng mình, mặc cho mình tùy ý thân cận…
Giống như một giấc mơ.
"..." Yết hầu cậu lăn xuống vài lần, nhớ tới tình tiết trước kia mà mình từng tự sướиɠ với Thư Nhiên trong đầu, đều thực hành một lần, ngoại trừ bước cuối cùng không làm, cái kia cần một ít chuẩn bị.
Thư Nhiên mấy năm nay đều mang theo một đứa bé, có thể nói không có cuộc sống riêng tư của mình, rất nhiều lúc chỉ là ngẫu nhiên cõng Tiểu Từ Thận giải quyết một hai lần, cũng lâu rồi không có phát tiết, hiện giờ ôm bả vai đối phương, đắm chìm trong đó không chỉ là đối phương, còn có anh.
Trong lúc đó hôn không biết bao nhiêu lần, rốt cục, thiếu niên buông môi anh ra, áp đảo ở trên... Dùng một khuỷu tay chống đỡ hơn phân nửa trọng lượng, phỏng chừng vẫn là sợ mình quá nặng, sợ đè anh.
Thư Nhiên nở nụ cười, trong lòng yên lặng cảm thán, tuy rằng hoàn cảnh trưởng thành bất đồng, nhưng thái độ đối với vợ rất giống nhau, hầu hạ tốt, chăm sóc tốt, nửa điểm cũng không dám để vợ đau.
"Cười cái gì?" Giọng nói thiếu niên khàn khàn, giữa hai hàng lông mày vẫn còn dư vị, cậu cắn một cái bả vai Thư Nhiên: "Cười em ngu hả? ”
Thư Nhiên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại niềm vui vừa rồi, thực tế cầu thị: "Em không ngu, ngón tay rất linh hoạt..."
"Phải không?" Thiếu niên được khen vui vẻ cười rộ lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt người yêu, phảng phất như đang nhìn đối phương thỏa mãn.
"Ừm." Thư Nhiên hừ nhẹ, sau đó nói một câu: "Dính..."
Tiểu Từ Thận và Thư Nhiên chơi đủ rồi, lập tức đứng lên thu thập tàn cục: "Anh chờ em, để em đến là được rồi."
Thư Nhiên nghĩ: Tất nhiên là em đến, nếu không thì anh đến hay sao?
Sau đó Thư Nhiên phát hiện, thằng nhóc này tuy rằng còn nhỏ tuổi, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, nhưng rất có thiên phú chăm sóc người khác, ngón tay đều lau sạch sẽ từng thứ dây ra.
___________________
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Thận thiếu gia trở thành công nhân dài hạn, địa vị gia đình xuống dốc không phanh.