- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Vào Văn Nam Chủ Làm Xây Dựng
- Chương 3
Xuyên Vào Văn Nam Chủ Làm Xây Dựng
Chương 3
Xe ngựa của Khánh Vương phủ rất gây chú ý, Lâu Dụ còn không có xuống xe, chưởng quầy của Tụ trà lâu liền đầy mặt tươi cười mà đi ra nghênh đón, triều thùng xe hơi hơi khom người.
“Đã vài ngày điện hạ không có tới, tiểu nhân còn tưởng rằng ngài có thú vui mới, đã quên thuyết thư tiên sinh ở nơi này đâu.”
Phùng Nhị Bút vén rèm lên, Lâu Dụ khom lưng đi ra, đứng ở trước buồng xe, trên cao nhìn xuống nói: “Hôm nay có kịch mới không?”
“Ngài tới thật đúng lúc!” Chưởng quầy cười lớn, lộ ra hàm răng vàng so le không đồng đều, thịt mỡ ở trên mặt tễ đến tròng mắt đều nhìn không thấy, “Hôm nay đang có kịch mới, Quách thiếu gia cũng tới.”
Lâu Dụ nương theo lực đạo của Phùng Nhị Bút xuống xe ngựa, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên có một cái tiểu hài tử lao ra, thình thịch quỳ gối trên mặt đất, ở trước mặt Lâu Dụ, đầu tiên là dập đầu một cái, tiếng vang rất lớn, mới cầu xin mà nói:
“Xin công tử thương xót, thưởng điểm tiền đi!”
Thấy Lâu Dụ không nói chuyện, hắn lại cứng rắn mà dập đầu thêm hai cái, lặp lại lời nói vừa rồi.
Lâu Dụ đánh giá hắn.
Trên người mặc một bộ áo tang rách nát, mặt với cánh tay lộ ở bên ngoài bị đông lạnh mà trở nên xanh tím khó coi, tóc dơ đến bết cứng lại, trán cũng trở nên tím tái đến độ biến thành màu đen, như là đã dập đầu qua rất nhiều lần, cả khuôn mặt dơ đến thấy không rõ, chỉ thấy duy nhất một đôi mắt tràn ngập khát vọng.
Lâu Dụ chưa nói chuyện, chưởng quầy của trà lâu liền ghét bỏ mà phất tay: “Đi đi đi! Nói bao nhiêu lần, đừng tới nơi này làm bẩn mắt của quý nhân! Mau cút đi cho xa!”
Quay đầu lại đối Lâu Dụ xin lỗi: “Là tiểu nhân không quản hảo, mỗi ngày tiểu khất cái này đều tới, nhìn thấy quý nhân liền chạy tới dập đầu, đuổi đều đuổi không đi, ta đây liền gọi người đuổi đi hắn đi!”
Lâu Dụ ngăn lại hắn, hiếu kỳ nói: “Ở Khánh Châu phủ còn có khất cái không quen biết ta?”
Hắn sinh ra có một trương mặt tuấn tú tuyết trắng, đôi mắt lại to lại sáng, nhìn thoáng qua chính là một vị quý công tử hiền lành thân thiết, tương đương có tính lừa gạt.
Tuy là chưởng quầy rõ ràng tính nết của hắn, cũng bị đôi mắt nhìn như thuần lương này của hắn che giấu, không khỏi giải thích: “Khất cái ở bản địa sao có thể không biết uy danh của ngài?Tiểu khất cái này phỏng chừng là chạy nạn lại đây đi.”
Khánh Vương thế tử chính là một tồn tại mà khất cái đều e sợ tránh còn không kịp.
Lâu Dụ nhìn như là có được món đồ chơi mới, cười tủm tỉm nhìn xuống tiểu khất cái: “Ngươi từ đâu đến đây?”
Tiểu khất cái thấy hắn cười thật hòa khí, hai mắt tức khắc tỏa ra ánh sáng, ách giọng nói trả lời: “Cát Châu.”
“Ta có thể cho ngươi tiền,” Lâu Dụ nói chuyện vừa chuyển, “Nhưng ta yêu cầu ngươi thay ta làm một việc.”
Tiểu khất cái chạy nhanh gật đầu: “Có thể làm ta nhất định làm!”
Lâu Dụ làm Phùng Nhị Bút móc ra mười văn tiền cho hắn, chỉ chỉ nơi xa, “Ít hôm nữa ở đống lâu phía trên có gác mái cong giác, ngươi ở cái đầu hẻm gần nhất chờ ta, ta lại phân phó ngươi làm việc.”
Tiểu khất cái nắm chặt mười văn tiền, hốc mắt mang nước mắt nói: “Cảm ơn công tử!”
Lại thật mạnh dập đầu ba cái, xoay người bay nhanh chạy xa.
“Lâu Dụ, ngươi còn thất thần làm gì, mau lên đây a!” Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một đạo tiếng nói thô to.
Lâu Dụ ngẩng đầu, chỉ thấy chỗ lan can của lầu hai, một thiếu niên mặc hoa phục duỗi đầu nhìn xuống, lúc chạm mắt với Lâu Dụ, lập tức giơ lên tươi cười.
Trong phủ Khánh Châu, người ngoài dám hô thẳng đại danh của thế tử, cũng chỉ có chi tử của tri phủ - Quách Đường.
Vị Quách thiếu gia này đang ở độ tuổi dậy thì, một bộ giọng nói vịt đực thật là khó nghe.
Quách công tử tương mời, Lâu Dụ tự nhiên sẽ không không cho mặt mũi, trực tiếp lên nhã thất ở lầu hai.
Quách Đường là cái ăn chơi, cùng Khánh Vương thế tử ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người hợp ở bên nhau, tổng có thể làm ra một ít việc làm người cảm thấy thổn thức, lắc đầu.
Sau khi trà quan đưa xong trà cùng điểm tâm rời đi, Quách Đường mở to một đôi mắt đào hoa, tò mò hỏi: “Ta ở trên lầu nhìn nửa ngày, hôm nay sao người tâm tốt như vậy, thưởng tiền cho tiểu khất cái kia?”
Những lời này Phùng Nhị Bút đứng ở một bên hầu hạ cũng muốn hỏi đâu.
Lâu Dụ hừ cười: “Mới mẻ sao.”
Chi danh ác bá của Khánh Vương thế tử truyền khắp toàn bộ Khánh Châu phủ, chỉ cần ở trên phố thấy xe ngựa của Khánh Vương phủ, tất cả mọi người tự giác tránh lui, hôm nay đột nhiên lao tới một cái tiểu ngốc tử, Lâu Dụ cảm thấy mới mẻ hảo chơi đảo cũng có thể xảy ra.
Quách Đường bị thuyết phục, vừa lúc thuyết thư bắt đầu, trong phòng an tĩnh lại.
Thuyết thư tiên sinh nói chính là chuyện xưa về danh tướng của tiền triều anh dũng gϊếŧ địch, nói được nhiệt huyết sôi trào, tiểu thiếu niên như là Quách Đường là vỗ tay đều đỏ.
Chuyện xưa nói xong, Quách Đường chưa đã thèm, đảo mắt nhìn đến Lâu Dụ đang bình tĩnh uống trà, tròng mắt vừa chuyển, nói: “Đúng rồi, ngươi phía trước mua tội nô của Hoắc gia, nói là muốn tra tấn hắn, nửa tháng cũng chưa ra cửa, người sẽ không bị ngươi tra tấn đã chết đi?”
Lâu Dụ liếc nhìn hắn một cái, hỏi lại: “Ngựa mà ta muốn mua đâu?”
Phía trước nguyên thân nhờ Quách Đường đi phía bắc mua ngựa tốt, Quách Đường nói được tốt, nhưng đến bây giờ đều không có thông tin gì.
Quách Đường nghẹn, ngượng ngùng cười nói: “Này không phải Cát Châu xảy ra tuyết tai, trại nuôi ngựa cũng gặp khó khăn, đều nuôi không nổi ngựa, sao còn có thể tìm được ngựa tốt cho ngươi?”
Đừng nhìn tri phủ nhìn thấy Khánh Vương muốn hành lễ, nhưng tri phủ là do triều đình phái tới giám thị Khánh Vương phủ, người của Khánh Vương phủ nếu không có tri phủ cho phép, đều không thể bước ra Khánh Châu phủ một bước, cho nên Quách Đường cũng không sợ Lâu Dụ tức giận.
Lâu Dụ nóng nảy, “Cái gì nuôi không nổi? Còn không phải là tuyết tai sao? Thu hoạch vụ thu nhiều lương thực như vậy, như thế nào liền nuôi không nổi?”
“Cha ta nói, Cát Châu năm nay thu hoạch thấp, lại gặp phải tuyết tai, giá lương thực tăng lên, bằng không đâu ra có nhiều dân chạy nạn với khất cái như vậy?” Quách Đường vừa nói vừa nuốt một ngụm điểm tâm.
Lâu Dụ nhíu mày nhấp môi, “Kia ngựa của ta làm sao bây giờ!”
Một bộ kiêu căng ương ngạnh.
Quách Đường liếc mắt một cái, “Ta đâu biết.”
Hắn tuy không tốt, lại biết nhiều việc hơn so với Lâu Dụ, chỉ sợ tình hình tai nạn của Cát Châu Phủ còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, nhưng Cát Châu lại khó khăn cũng cùng hắn không quan hệ, Lâu Dụ lại tức giận cũng sẽ không trút giận lên người hắn.
Lại nghe Lâu Dụ thiên chân nói: “Khánh Châu phủ của chúng ta có lương thực! Ta làm cha ta đưa lương thực đi nuôi trại ngựa không phải được rồi?”
Quách Đường bị nghẹn đến ho khan một trận, hắn cuống quít mà uống một ngụm nước trà, giọng chói vịt đực chói tai khó nghe, “Khánh Châu phủ của chúng ta đâu ra có dư thừa lương thực!”
“Ta làm người trong phủ ăn ít lại chút, tiết kiểm một chút đồ ăn, nhiều người như vậy có thể tiết kiệm được không ít.” Lâu Dụ tiếp tục giả thiên chân vô tri.
Phùng Nhị Bút: “……”
Điện hạ quả nhiên vẫn là ngại hắn ăn quá nhiều!
“Ngươi đừng a!” Quách Đường lanh mồm lanh miệng nói, “Khánh Châu phủ thu hoạch cũng không tốt, vốn dĩ thiếu chút nữa đều không thể cung cấp nuôi dưỡng cho vương phủ, nếu không phải lại tăng thêm một tầng thuế má……”
Nói đến lúc này, hắn vội vàng che miệng, mắt trông mong nhìn về vẻ mặt của Lâu Dụ đang khϊếp sợ.
Xong rồi, hắn cha không cho hắn nói, hy vọng Lâu Dụ tên ngốc này vào tai này ra tai kia.
Lâu Dụ khϊếp sợ sau một lúc lâu, mới tuyệt vọng quát: “Cho nên ngựa yêu của ta liền như vậy không có?!”
Quách Đường: “……”
Con mẹ nó đây là trọng điểm sao? Lâu Dụ quả nhiên là cái bao cỏ!
Thấy hắn một bộ lung lay sắp đổ, Quách Đường nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai hắn, “Nếu không lại chờ một năm, chờ sang năm……”
Lâu Dụ vẻ mặt hỏng mất: “Sang năm nếu còn tuyết tai đâu? Năm sau nữa còn tuyết tai đâu? Chẳng lẽ ta muốn vẫn luôn chờ đợi?”
Quách Đường thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi, từ khi nào Lâu Dụ đối với ngựa để bụng như vậy? Không phải một con ngựa sao? Từ từ lại làm sao vậy?
Hắn cũng hỏi như vậy.
Ai ngờ Lâu Dụ như là mèo bị dẫm phải cái đuôi, nháy mắt nhảy dựng lên, hồng hốc mắt triều hắn kêu: “Đây là chỉ nói chuyện về ngựa thôi sao! Cái này liên quan đến tôn nghiêm của ta!”
Quách Đường hoàn toàn không còn lời gì để nói, như thế nào liền quan hệ đến tôn nghiêm? Nửa tháng không thấy, Lâu Dụ đầu óc bị cửa kẹp đi?
Hắn tò mò hỏi mấy lần, Lâu Dụ chết sống không chịu mở miệng, nhưng thật ra càng làm cho hắn tâm ngứa.
Rốt cuộc là chuyện gì, làm Lâu Dụ đối với một con ngựa coi trọng như vậy đâu?
Hắn khuyên can mãi, mới trấn an được Lâu Dụ, nhưng Lâu Dụ lại tiếp tục nói ra những lời kinh người: “Nếu thu hoạch không tốt, vì cái gì không đề cập tới trồng trọt thêm để tăng thu hoạch? Cha ngươi là châu phủ trưởng quan, liền cái này đều làm không được?”
Quách Đường rất tưởng nói ngươi được ngươi làm a, nhưng vẫn là chiếu cố mặt mũi của Lâu Dụ, vì lão cha của mình biện giải: “Thu hoạch nhiều năm qua của Khánh Châu phủ vốn là không tốt, cha ta không phải không đề cập qua, do không phải không có khởi sắc sao.”
Lâu Dụ hồ nghi: “Có khó như vậy sao?”
Lần này Quách Đường thật nhịn không được, trừng mắt, “Không tin chính ngươi đi trồng a!”
Hắn nghĩ cái tên Lâu Dụ này nên biết khó mà lui, lại thấy Lâu Dụ đằng mà đứng lên, ăn pháo trúc, “Trồng thì trồng a! Ta cũng không tin có khó như vậy!”
Tính tình của Quách Đường cũng nổi dậy, trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi liền các loại của lương thực đều phân không rõ, sách nông nghiệp cũng xem không hiểu, còn dám mạnh miệng? Cũng không sợ phong lóe đầu lưỡi!”
Lâu Dụ chỉ vào hắn, “Ngươi chờ!”
Sau đó không đợi Quách Đường đáp lời, đặng đặng đặng đi xuống lầu.
Quách Đường: “……”
Con mẹ nó!
Lâu Dụ chui vào xe ngựa sau mới thả lỏng lại, vẫn luôn banh một khuôn mặt phẫn nộ, quái khó chịu.
Phùng Nhị Bút ngồi ở trước buồng xe, lo lắng sốt ruột trấn an: “Điện hạ, ngài đừng tức giận hỏng rồi thân thể, Quách thiếu gia chính là tính tình nổi dậy mà nói đến nghiêm trọng một chút, ngài đừng để ở trong lòng.”
Thùng xe truyền đến âm thanh căm giận: “Không được! Ta nuốt không xuống cơn tức này! Rõ ràng chính là cha hắn làm không được tốt, hắn thế nhưng mắng ta nói ta mạnh miệng, ta một hai phải làm hắn biết mặt!”
Phùng Nhị Bút thở dài, nói sang chuyện khác: “Mau đến đầu hẻm gần nhất.”
Đương nhiên Lâu Dụ còn nhớ rõ việc của tiểu khất cái, lại hung nói: “Kia thì thế nào!”
“Ngài không phải nói làm tiểu khất cái thay ngài làm việc sao?”
Lâu Dụ không hé răng.
Phùng Nhị Bút biết rõ không nói lời nào chính là cam chịu, vì thế làm mã phu ngừng ở đầu hẻm, quả nhiên nhìn thấy tiểu khất cái ngoan ngoãn súc ở góc tường.
Nhìn thấy bọn họ, đôi mắt nháy mắt sáng lấp lánh, toát ra tràn đầy cảm kích.
Phùng Nhị Bút nhìn cũng là quái chọc tâm.
Tiểu khất cái lại quỳ xuống dập đầu cảm tạ, trán chảy máu đều không màng.
“Công tử, có việc ngài cứ việc phân phó!”
Lâu Dụ thấy hắn mồm miệng lanh lợi, khẩu âm nói chuyện càng thiên về tiếng phổ thông, có đảm lược, giảng thành tín, không khỏi tò mò hỏi: “Đọc quá thư?”
Tiểu khất cái gật gật đầu, “Thượng quá học đường.”
“Tên gọi là gì?”
“Dương Kế An.”
Lâu Dụ chớp chớp mắt, lặp lại hỏi: “Tên gì?”
“Dương Kế An.” Tiểu khất cái còn đem mỗi cái chữ đều nói được rõ ràng minh bạch.
Trong lòng của Lâu Dụ rầm một tiếng, hắn nhớ rõ khi Hoắc Diên đi đánh thiên hạ, bên người có cái đại tướng rất đắc lực, liền kêu Dương Kế An!
“Năm nay bao lớn?”
“Mười tuổi.”
Hoắc Diên hiện tại mười bốn tuổi, so với hắn lớn hơn 4 tuổi, mà trong sách miêu tả, Hoắc Diên xác thật so Dương tướng quân lớn hơn tuổi 4 tuổi, mà Dương tướng quân đúng là nhân sĩ của Cát Châu.
Nhiều như vậy trùng hợp, làm Lâu Dụ không thể không hoài nghi, tiểu hài tử có cốt sấu như sài ở trước mắt này, chính là đại tướng ở tương lai sẽ nổi tiếng khắp thiên hạ!
Hắn hỏi Dương Kế An: “Muốn đi theo ta hay không?”
Phùng Nhị Bút cảm thấy câu hỏi này đều không cần chọn, khẳng định nguyện ý a, không theo là ngốc tử!
Thấy Dương Kế An trầm mặc do dự, hắn nhịn không được thúc giục: “Nghĩ cái gì đâu!”
Tiểu hài tử cảm kích nhìn hắn một cái, nhấp môi, biểu tình dần dần trở nên kiên định, sau đó thật mạnh triều Lâu Dụ lại dập đầu: “Công tử có việc có thể phân phó ta, ta liền ở tại cuối hẻm.”
Lâu Dụ mặt không có biểu tình: “Vì sao?”
Dương Kế An thành thật nói: “Ta còn muốn chiếu cố phu tử bọn họ.”
Hắn tự nhiên minh bạch là cùng vị công tử thiện lương này đi là cái cơ hội rất tốt, nhưng hắn không bỏ xuống được phu tử bọn họ. Nếu hắn đi trong phủ, khẳng định không thể tùy tùy tiện tiện ra phủ chiếu cố bọn họ.
“Ngươi đứng lên, mang chúng ta qua đó đi.” Lâu Dụ phân phó nói.
Vẻ mặt Dương Kế An dại ra.
A?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Xuyên Vào Văn Nam Chủ Làm Xây Dựng
- Chương 3