Trần Hy bám vào tường, ngẩn ngơ đứng đó, hồi lâu không kịp phản ứng.
Thật sự là nàng không biết nên giải thích như thế nào.
Đêm nay là một hạ huyền, mặt trăng phải đến nửa đêm mới lên, giờ mới chập tối, bầu trời đen kịt, chỉ có vài vì sao lấp lánh.
Hai người cách một bức tường, lẳng lặng giằng co.
Trần Hi bối rối, nhất thời không kịp phản ứng, còn Lục Thời Nghiễn lại vô cùng bình tĩnh.
Không chỉ bình tĩnh, mà còn rất lạnh lùng.
Cha mẹ Lục gia xảy ra chuyện vào đầu xuân, Lục Thời Nghiễn còn đang trong thời gian chịu tang, mặc bộ trường sam màu trắng, trên người tỏa ra khí chất lạnh lẽo, như trúc xanh tùng bách, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn về phía nàng đặc biệt lạnh lùng.
Thấy nàng ghé vào đầu tường, giống như đang chế giễu, nhìn chằm chằm mình, Lục Thời Nghiễn bỗng nhiên nhíu mày, đáy mắt bốc lên lửa giận: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói khàn khàn cứng rắn, giống như là từ kẽ răng chui ra.
Từng chữ lộ ra vẻ chán ghét.
Trần Hi bị hỏi đến mức ngẩn ra.
"Ta, ta chỉ muốn đến thăm ngươi một chút…"
"Xem ta chết chưa?" Lục Thời Nghiễn ngắt lời nàng, lạnh mặt nói: "Khiến ngươi thất vọng rồi."
Trần Hi thầm nghĩ, tài tử đoản mệnh này nói chuyện thật là chua ngoa.
Vì trào phúng nàng, hắn thậm chí lại còn nguyền rủa chính mình, thật đúng là không kiêng kị một chút nào.
"Không phải." Trần Hi trầm mặc một lát, trong giọng nói mang theo sự lấy lòng mà giải thích: "Ta chỉ đến xem, không phải ngươi còn..."
Lời còn chưa dứt, Lục Thời Nghiễn đột nhiên ho khan kịch liệt.
Hắn bệnh rất nặng.
Cách xa như vậy nhưng Trần Hi cũng có thể thấy rõ lúc hắn ho, cả người đều run rẩy.
Sau khi ho xong, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng không thẳng lên được, giống như là muốn ho hết lục phủ ngũ tạng ra.
Trần Hi chỉ nghe cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau nhói, chớ nói chi là Lục Thời Nghiễn đang phải chịu đựng.
Mắt thấy hắn ho đến nỗi thắt lưng càng ngày càng cong, cuối cùng còn phải đỡ lấy đầu gối, đừng nói đến việc mở miệng nói chuyện, ngay cả hô hấp bình thường cũng không thể.
Trần Hi khẩn trương: "Ngươi, ngươi không sao chứ?"
Trời ạ, đừng để ho đến mức xảy ra chuyện gì đấy.
Ở thời đại này, kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu như vậy, chỉ cần ho thôi cũng sẽ chết người!
Lục Thời Nghiễn ho đến tê tâm liệt phế, lục phủ ngũ tạng đau không nói, huyệt thái dương, lỗ tai, mắt, cũng đều đau như kim đâm vì trận ho khan này.
Hắn đã không còn nghe thấy giọng nói của nàng nữa.
Chính xác mà nói, hắn đã không nghe được thanh âm bên ngoài, giờ khắc này hắn chỉ có một cảm giác mà thôi: Đau.
Thấy hắn không đáp lại, chỉ chống đầu gối, ho đến sống dở chết dở, Trần Hi sợ hãi, cũng không giải thích với hắn nữa, vội vàng bám tường muốn xuống.
Bởi vì sốt ruột, trọng tâm của nàng không ổn định, tảng đá kê dưới chân nghiêng một cái, cả người ngã sấp xuống đất.
Bốn phía đều là đá vụn, cú ngã này khiến nàng đau đến nhe răng trợn mắt, không ngừng hít thở vì đau.
Nàng cũng không để ý đến sự đau đớn, vội vàng đứng lên, khập khiễng vòng ra sau nhà, chỉ hai ba bước đã vọt vào sân.
Lục Thời Nghiễn ho đến nghẹt thở, tiếng ho kia không còn sức lực, giống như đao kiếm cắt vào lòng Trần Hi, nàng tiến lên đỡ lấy hắn, vừa vỗ lưng thuận khí cho hắn, vừa hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Khuyên nhủ cũng được, vỗ lưng thuận khí cũng thế, đều không có tác dụng, Lục Thời Nghiễn vẫn ho đến khó thở, cả người co giật, nếu không phải lúc này Trần Hi liều mạng đỡ, hắn đã sớm đâm đầu xuống đất.
Thật vất vả mới đỡ được hắn.
Trần Hi vừa muốn hỏi hắn có sao không, nếu không thì nàng sẽ đi mời Hứa Bán Tiên Nhi của thôn Mã Loan đến xem thử thì thấy Lục Thời Nghiễn rốt cục có thể đứng thẳng người.
Sắc mặt nàng thay đổi, còn chưa kịp vui vẻ, Lục Thời Nghiễn đột nhiên dùng sức đẩy nàng sang một bên.
Trần Hi không hề phòng bị, bị hắn đẩy lảo đảo, trực tiếp đυ.ng vào vại nước lớn phía sau.